SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 88

công bằng, không chịu ảnh hưởng của giáo hội. Nhưng các cô gái trẻ trung
với nước da rám nắng dưới ánh mặt trời mùa đông thì lại không tự dối mình
như vậy; họ đã yêu Tây Ban Nha và muốn ở lại, ít nhất cho đến lúc phương
Bắc vào hè, và khuôn mặt họ thường xuyên chìm trong nét u sầu, “Tôi không
muốn về nhà. Tôi không muốn về nhà!” Họ dường như đang hô thầm, như
dàn đồng ca trong truyện dân gian Scandinavia nào đó.

Quang cảnh Tây Ban Nha đầu tiên Britta Bjørndahl nhìn thấy đã vượt

quá sự mong đợi của cô: ít nhất là một lần này những tấm áp phích quảng
cáo du lịch đã không lừa dối người ta. Ngày sáng sủa và có mặt trời, với
những đám mây xốp nhẹ trôi dạt từ Địa Trung Hải và hơi ấm nương mình
trong dãy núi trải dài về hướng Bắc. Một dãy xe buýt vàng dừng lại trước lối
vào sân bay, và khi những người mới đến lên xe, họ nhìn thấy chiếc máy bay
phản lực SAS đang được tiếp nhiên liệu, như con chim khổng lồ nào đó đang
nóng lòng quay về tổ. Britta gật đầu chào khi đi ngang qua nó. “Về nhà đi!”
cô thì thầm. “Ta sẽ không cần mi nữa đâu.”

Chặng đường từ Málaga tới Torremolinos mất chưa đến hai mươi phút

nhưng nó là một cuộc hành trình từ nền văn minh này sang nền văn minh
khác: sân gôn xếp hàng chờ đợi dưới ánh mặt trời, những hiệu ăn nhỏ có
vườn lộ thiên, thấp thoáng Địa Trung Hải xanh thẳm hơn cả ngọc bích, và
thật bất ngờ, một cụm hai mươi bảy tòa nhà chọc trời đánh dấu lối vào
chính thức của thành phố. Xe buýt vượt qua Torremolinos, rẽ trái về phía
biển và đỗ thẳng hàng trước cửa Northern Lights, một khách sạn mười bảy
tầng có đội ngũ nhân viên hoàn toàn là người Scandinavia. Với tính hiệu
quả nhờ kinh nghiệm đón tiếp các đoàn khách đều đặn đến đây mỗi tuần hai
lần trong suốt năm, những chàng trai tóc vàng trực sau quầy phân phát số
phòng và chìa khóa phòng ngay khi khách bước vào sảnh, và trao cho họ tờ
bìa in bản hướng dẫn cách tìm phòng và đường từ đó đến phòng ăn. Chỉ sau
sáu phút kể từ lúc xuống xe buýt, Britta đã xách chiếc túi du lịch nhỏ rời
khỏi thang máy bước vào tầng mười sáu. Đẩy cửa căn phòng được dành cho
mình, Britta thấy một cô gái Thụy Điển, cô này tự giới thiệu tên là Sigrid và
ngay phút đầu chào hỏi đã nói luôn: “Thứ Sáu này tớ phải về rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.