SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 918

Động lòng trắc ẩn, tôi giơ tay chạm vào người anh, nhưng anh phản ứng

như thể bị đánh. “Đừng có đụng vào tôi!” anh thét. “Tôi không cần người da
trắng thương hại,” và tôi nói với anh, “Tôi đâu có chìa tay ra với tư cách một
người da trắng.” Trên hàng ghế trước, Big Loomis làu bàu, “Bình tĩnh lại
đi.”

Cato hơi xoay người nhìn tôi, chiếc mũ fez đỏ lệch sang một bên, đôi mắt

đen đẫm lệ. Tôi tin anh đang muốn nói câu gì đó để giảng hòa. Anh muốn
đáp lại cử chỉ thân thiện của tôi, vì tay anh đã rời khỏi vai Monica mà bắt
đầu với lấy tay tôi, nhưng ngay lúc đó nỗi sầu bi lại ập đến khiến anh gục
xuống run lên bần bật, chẳng buồn che giấu tiếng nức nở nữa. Cứ như vậy,
cùng nhau chia sẻ trọng lượng của cô gái xấu số mà cả hai đều yêu quý,
chúng tôi quay về Tangier.

Khi chúng tôi đến gần đồn cảnh sát, tôi nhận ra ngay chiếc pop-top màu

vàng. Gretchen và Joe chạy ra đón chúng tôi, và chưa kịp nhìn thấy cái bọc
trong lòng Cato và tôi, Gretchen nôn nóng hỏi, “Mọi người tìm thấy cô ấy
không?”

“Chúng tôi tìm thấy rồi,” Big Loomis nói.
“Britt! Họ tìm thấy cô ấy rồi,” Gretchen reo lên khi Holt và Britta đến

gần.

Họ nhìn Cato và tôi, cả hai đều nghiêm trang và im lặng, rồi sau đó, đưa

mắt xuống dưới, thấy cái hình hài bất động trong lòng chúng tôi.

“Lạy Chúa tôi!” Gretchen kêu thất thanh. “Chuyện gì thế này?”
“Cô ấy chết rồi,” Cato nói.

Gretchen đưa tay lên bụm miệng, ngây người đứng nhìn trong lúc chúng

tôi xuống xe, để lại cái xác nằm duỗi dài trên ghế. Cato và tôi đã đưa
Monica về đến nơi; chẳng thể làm gì hơn được nữa, chúng tôi đứng sang
một bên.

Thanh tra Ahmed và một cảnh sát nữa quay lại khiêng cái xác ra khỏi xe,

coi như một chuyện thường tình, nhưng trong lúc họ làm thế, cái áo sơ mi bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.