SAY NGỦ - Trang 106

Phải nói rằng uống đến chừng ấy rồi mới đi ngủ thì hẳn nhiên là lúc tỉnh

dậy vào buổi sáng hôm sau sẽ vô cùng tồi tệ.

Tôi có cảm giác như mình vừa bị rượu đánh cho ngã gục, như thể vừa

ngâm cả cơ thể mình, cả tâm hồn mình trong chiếc bồn tắm đầy rượu nóng
tê người. Miệng tôi khô khốc, thậm chí tôi còn không trở mình được một lúc
lâu.

Trở dậy đánh răng, tắm táp lúc này chỉ là những điều không tưởng. Đến

mức tôi không thể tin được rằng trước đó mình đã từng cảm thấy rất dễ chịu
khoan khoái khi làm những việc ấy.

Những tia nắng rọi vào như xuyên thấu óc tôi.

Tôi không còn chịu nổi việc cứ liệt kê ra những triệu chứng bệnh tật ấy

nữa, nó quá sức chịu đựng, tôi chỉ muốn òa khóc. Tôi không biết làm thế
nào để cứu vớt chính mình.

Đó là những gì vẫn xảy ra mỗi buổi sáng gần đây.

Tôi chán chường uể oải ra khỏi giường, và dù cố tình để mặc kệ thì tôi

vẫn đành phải ôm cái đầu đau ong ong cứ ngoẹo sang trái rồi lại sang phải
của mình để pha một tách hồng trà mà uống.

Tại sao vậy nhỉ? Sao bóng đêm tựa như một sợi dây chun, có thể dãn dài

ra mãi và mềm mại, còn buổi sáng lại không hề độ lượng và cứ sắc lẻm vậy.
Những tia sáng ấy cứ như đâm thẳng vào một cái gì đó. Cứng, trong suốt và
lì lợm. Thật đáng ghét.

Tiếng chuông điện thoại chợt reo lên như được đà tấn công kẻ đang trốn

chạy vào tận cùng của nỗi bất hạnh. Âm thanh tệ hại. Nó cứ reng reng ầm ĩ
bên tai làm tôi lộn ruột.

— Vâng, tôi nghe! Tôi cố tình dằn giọng lúc nhấc điện thoại lên.

— Xem ra em có vẻ rất khỏe khoắn! Mizuo nói, giọng hào hứng. Anh là

người yêu tôi và cũng có quen biết với Haru. Khi hai người ấy ra đi, chỉ còn
lại anh và tôi mà thôi.

— Không đâu! Em đang đau đầu vì hôm qua say mèm đây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.