SAY NGỦ - Trang 112

thương tiếc. Nào là “Người đâu mà vụng về!” hay “Bố mẹ cô có biết dạy cô
không đấy!”

Bù vào đó, tôi cũng ngang nhiên bêu riếu Haru về bộ ngực lép kẹp và cái

gu ăn mặc chối tỉ của chị ta. Anh chàng của chúng tôi thì lại là kẻ cái gì tốt
thì khen, cái gì dở thì chê một cách quá thành thực nên lại càng như đổ thêm
dầu vào lửa cho cái mối quan hệ phức tạp của lũ đàn bà con gái chúng tôi.

— Cái ngữ cô đúng là chẳng biết nấu nướng gì! Tôi không đùa đâu! Tôi

đâu phải là mẹ hiền của cô! Eo ôi! Trông dở tệ!

Một buổi tối, thấy tôi làm món rau bát bảo, chị ta đã nói vậy. Lại cộng

thêm chuyện hôm nay anh chàng kia đã giấu tôi đi gặp Haru nên tôi nổi đóa
luôn.

— Không khiến cái loại đàn bà mặc quần áo dở hơi như nhà chị nhận xét!

Đồ dệt kim đen thì phải để cho người có ngực một tí mặc chứ nhỉ!!!

Haru thúc khuỷu tay thật mạnh vào lưng tôi trong khi tôi đang làm món

xào khiến tôi thiếu chút nữa là đã dúi tay xuống chảo.

— Chị làm cái gì thế hả?

Tôi hét toáng lên. Pha quyện với tiếng xèo xèo hừng hực của món xào và

hơi nóng bốc lên, tiếng của tôi trở thành tiếng kêu buồn thương.

— Khỏi cần cô quan tâm, nhé! Haru nói.

— Ờ! Đúng rồi đấy!

Tôi nói rồi tắt bếp. Căn phòng trở nên im ắng và cũng vì thế, sự im lặng

của hai chúng tôi bỗng chốc trở nên rõ nét. Lúc ấy, tôi không thể hiểu nổi
việc cả hai chúng tôi cùng sở hữu cái thân xác của một gã trai lập dị, một gã
đàn ông tồi với cách sống như thể đang nhìn ngắm cuộc đời này của riêng
anh ta, là đúng đắn, là chuyện thường thấy hay là chuyện trái khoáy nữa. Cả
cái việc chúng tôi dù không được mời mà cứ đâm bổ tới căn phòng này của
anh ta, rồi những gì tồn tại giữa hai chúng tôi nữa.

Chỉ có điều tôi thấy rất ngứa ruột khi phải nghe tiếng nói ẽo ợt của Haru,

và cả cái dáng người gầy khác thường của chị ta nữa chứ. Chỉ cần thấy chị ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.