SAY NGỦ - Trang 22

Không hiểu sao tâm trí tôi luôn trở nên trống rỗng ngay lúc vừa gặp nhau.

Tôi mơ hồ nghe thấy anh hỏi câu hỏi giống với mọi lần.

— Hôm nay em đã làm những gì thế?

— Em ở nhà… À! Lúc trưa em có gặp lại một người bạn cũ.

— Một gã trai? Một cuộc hẹn hò chăng?

Anh cười và nói vậy nên tôi cũng cười theo.

— Một anh chàng rất trẻ đấy nhé!

— Thế kia?

Anh hơi ỉu xìu. Chúng tôi chỉ cách nhau sáu tuổi, nhưng khoảng cách đó

khiến anh phiền não lạ lùng. Tôi cảm giác là vì trông dáng ngoài của tôi vẫn
còn quá trẻ con. Trẻ con tới mức nếu tôi không trang điểm mà cứ để thế đi ra
ngoài đường, có khi tôi sẽ bị nhầm là học sinh cấp ba nữa kia. Cứ như thể từ
hồi tốt nghiệp đại học đến giờ, tôi chẳng già thêm một tuổi nào nữa. Có thể
đó là do lối sống của tôi.

— Hôm nay anh có thể thanh thản mà đi chơi được chứ?

Anh nhìn sâu vào mắt tôi bằng ánh mắt ái ngại khi tôi hỏi vậy, rồi với một

giọng đầy băn khoăn như người có lỗi, anh nói:

— Hôm nay anh có chút việc phải gặp mấy người bà con… Mình ăn tối

với nhau thôi vậy!

— Họ hàng á? Người đằng nhà anh à?

— Không!… Là người nhà kia…

Anh không còn cố giấu tôi điều đó nữa. Linh cảm của tôi quá nhạy bén,

nên đằng nào thì tôi cũng biết. Bạn trai tôi đã có vợ.

Một người vợ không còn ý thức, một người vợ say ngủ im lìm trong bệnh

viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.