SAY SẮC - Trang 18

hình ảnh Vương Đông chân tay đầy bùn. Nếu mưa liên tiếp mười ngày, nửa
tháng thì còn khổ hơn, đi ra ngoài, về nhà chân tay đều bê bết bùn. Với
người nhà quê, đường bờ ruộng và đường nhựa khác nhau nhiều lắm.
Nhưng Triệu Ngư lại nghĩ khác, nếu cho anh lựa chọn thì anh sẽ chọn
đường bờ ruộng. Đường bờ ruộng là một phần của tự nhiên, dưới ánh mặt
trời, đường bờ ruộng trực tiếp đi vào giấc mộng. Anh có thể đi vài chục cây
số, thậm chí cả trăm cây số từ sáng sớm đến chiều tà, càng đi càng phấn
chấn. Đi dưới trời sao dày đặc, dưới màn đêm bao phủ để lắng nghe những
âm thanh tự nhiên. Đường nhựa không thể có những thứ như vậy. Đường
nhựa phẳng và cứng giống như một người vừa liều lĩnh vừa thô bạo. Những
thứ thực dụng bao giờ cũng thế. Nhưng thế nào gọi là thực dụng? Tâm hồn
lơ đãng là không thực dụng, lo toan có tác dụng nhất định, suy nghĩ kỹ càng
là rất thực dụng. Quan niệm thực dụng ở thế kỷ hai mươi có thể còn thô
ráp, nào là công nghiệp hóa, thông tin hóa, toàn cầu hóa, hóa hết cái này
đến cái kia, đó là những quan niệm của trường phái sinh vật cần gọt giũa
vứt bỏ cái hư, lấy cái thực, cần gạn đục khơi trong.
Triệu Ngư cười, mới đi được vài ba cây số mà trong anh đã hiện lên rất
nhiều thứ. Anh nghĩ rất nhiều song có thể quy lại một câu là định vị toàn
cầu. Suy cho cùng nghĩ về những cái đó cũng rất tốt, nghĩ về đường bờ
ruộng lại nghĩ đến toàn cầu hóa, nghĩ về thành thị và nông thôn, về người
giàu và nông dân. Miền quê bao la, ý thơ và nghèo khó cùng xuất hiện...
Ngọc Cầm đi bên cạnh nói: Sắp đến rồi, sắp đến rồi, chỉ một lát thôi. Chị
chỉ tay về phía những căn nhà mái ngói ở đằng xa. Trước nhà có cây ăn quả
sau nhà có lũy tre xanh. Nếu những ngôi nhà này đổi sang chỗ khác sẽ trở
thành những biệt thự đáng giá cả trăm triệu đồng.
Một lão nông đứng ở ngoài đồng, Ngọc Cầm gọi là bác Tam. Chị kể cho
Triệu Ngư nghe, mấy hộ lân cận đều là họ hàng nhà Vương Đông. Chị đưa
tay vuốt nhẹ mớ tóc bay trên mặt rồi nói tiếp bố mẹ Vương Đông ở chung
với con trai cả. Anh con trai lại đi học ở huyện nên ở nhà thường chỉ có hai
ông bà.
Sắp đến gần ngôi nhà ngói, con chó trong sân ngoe nguẩy đuôi mừng tíu tít,
nó biết tiếng chân của chủ nhân. Triệu Ngư bước vào cổng, con chó mực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.