SCANDAL GIÁ TRÊN TRỜI - Trang 251

“Bây giờ bệnh lao phổi rất dễ chữa, cháu không sợ.”

“Cái thằng này.” Ông An đành kệ anh, ông lấy trong túi ra một chiếc

khẩu trang và đeo vào. Lăng Bách đỡ ông vào thang máy, xuống tới xe mới
gọi điện dặn dò An Dao mấy câu. Ông An nghe thấy anh giải thích với An
Dao liền mỉm cười. Anh chàng này chẳng biết nói dối là gì, mặt cứ đỏ bừng
khi bị An Dao truy hỏi.

Ông An nhắc nhở. “Cháu nói với nó là ở thị trấn có chút việc, bác phải

về họp hội nông dân.”

Lăng Bách hiểu ý liền nói với An Dao qua điện thoại: “Em nghe thấy

chưa? Bác nói phải về đi họp, không phải là anh bảo bác đi, mà anh chỉ đưa
bác về thôi.” Khó khăn lắm anh mới thuyết phục được cô, sau đó lái xe đưa
ông An về nhà.

Trong xe rất yên tĩnh, Lăng Bách mở nhạc, phát bài trong album của

anh. Giai điệu rất hay, từng nốt nhạc dường như ngấm cả vào tim.

Ông An mệt lả nhắm mắt lại. Mấy chục năm cứ nhọc nhằn như vậy,

nhưng dù mệt mỏi thế nào đi nữa, chỉ cần nhìn gương mặt của con gái là
ông cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

“Lăng Bách.”

“Có cháu.”

“Dao Dao sau này phải nhờ cháu chăm sóc rồi, bệnh của bác đã hơn

hai mươi năm, tái phát liên tục. Bác sĩ nói thuốc thang chẳng có tác dụng
gì, nói cái gì mà bệnh lao phổi bị nhờn thuốc, bác cũng không hiểu lắm.
Nói chung là sau này phiền cháu chăm sóc Dao Dao giúp bác.”

“Bác đừng nói linh tinh.” Ngón tay Lăng Bách siết chặt vô lăng: “Làm

sao mà bị nhờn thuốc được? Chắc chắn là do bác sĩ lơ là bệnh tình của bác,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.