SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO - Trang 80

SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO!

Tuệ Nghi

www.dtv-ebook.com

Tôi Cứ TưởNg MìNh RấT GhéT Ba...

Bài viết này tôi đã viết cách đây nhiều năm, từ những ngày đầu biết

đến "Facebook". Nhưng sau một thời gian bất chợt được dư luận chú ý
nhiều, tôi lặng lẽ để bài viết này ở chế độ riêng tư. Nhưng hôm nay tôi chia
sẻ lại như một lời nhắn nhủ, "thức tỉnh" với những ai vì một phút vui bên
ngoài mà không biết được rằng họ có thể sẽ đánh mất tất cả, để lại những
đả kích sâu sắc về tinh thần cho những đứa con bé bỏng.

Hôm nay, đọc lại "note" này tôi vẫn khóc. Nhưng trong quá trình dài

viết cuốn tiểu thuyết của mình, tôi đã có thể dũng cảm đối diện với những
thứ là một phần trong quá khứ, trong cuộc đời của tôi - Mà không thể thay
đổi hay làm lại được...

Lại một năm nữa ngực áo tôi cài hoa hồng nơ trắng. Đã nhiều năm trôi

qua nhưng giờ đây mỗi khi nhìn thấy một người đàn ông nào đó với dáng
vẻ lầm lũi khắc khổ, tôi lại thắt lòng nhớ đến ba.

Ngày ba còn sống, tôi quấn quýt chơi với ba cả ngày và cho ba "ra rìa"

vào buổi tối để... ôm mẹ sờ ti ngủ. Nhà tôi chỉ có mỗi chiếc giường nhỏ,
những ngày hè nóng bức, ba luôn cười hiền hậu ôm gối xuống đất nằm để
mẹ con tôi nằm được thoải mái. Mỗi lần đi học về, trên chiếc xe đạp chút
xíu của tôi luôn luôn tòn ten một gói quà bánh gì đó mà tôi đã mua trước
cổng trường về cho ba. Ba lấy làm hãnh diện và tự hào với mẹ về điều đó.
Nhà chỉ có ba là cùng sở thích ăn uống giống tôi. Dù đi đâu hay bận việc
như thế nào thì đúng giờ tôi đi họ về ba cũng đã ngồi đợi tôi ở trước nhà
hoặc chạy đến trường đón tôi, để dẫn chiếc xe chút xíu của tôi vào cất rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.