SHIORIKO VÀ DUNG NHAN HAI MẶT - Trang 86

Trong một bữa tiệc như thế thì chuyên môn của sinh viên tự nhiên sẽ

trở thành chủ đề bàn luận. Cả hai đã gặp được người cùng sở thích ở một
nơi không ngờ tới.

"Luật sư riêng của gia đình tôi nói rằng, trong vài năm sau khi quen

biết, họ chỉ gặp định kì và nói chuyện về sở thích thôi. Cha tôi mời ăn, giới
thiệu việc làm thêm cho bà ta. Với người trẻ nói chung ông đều hành xử
như vậy. Ông rất thích giúp đỡ người khác." Kayama Yoshihiko tạm ngừng,
mắt dõi lên trần như lần tìm kí ức. "Bà ta tốt nghiệp cao học và trở thành
giảng viên, nhưng không đủ ăn nên vẫn cố kiếm một công việc làm thêm.
Rốt cuộc sức khỏe bị tàn phá, mất việc, không lo nổi cả nơi ở, cha tôi bèn
chu cấp cho bà ta ngôi nhà ở Kamakura. Đó là chuyện của hai lăm hai sáu
năm về trước."

"Là sau khi cụ Kayama Sokichi qua đời, đúng không ạ?"

Shioriko hỏi. Tôi nhớ tới sơ đồ phả hệ. Hai lăm hai mươi sáu năm

trước tức là khoảng năm 1985, lúc đó vợ Kayama Akira còn sống.

"Đúng vậy. Và chỉ còn một mình cha tôi ra vào ngôi nhà ở Kamakura.

Nghe nói, lúc đầu ông thuê bà ta với tư cách quản lý nhà và bộ sưu tập
sách, nhưng rốt cuộc... Cha tôi dù nghiêm túc nhưng cũng chỉ là người đàn
ông phàm trần."

Giọng nói thất vọng pha lẫn nụ cười khổ sở. Với Kayama Yoshihiko,

chắc chắn Akira là một cha đáng tự hào. Phải chăng càng tôn kính bao
nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu?

"Ông nhà không nói chuyện về Ranpo với gia đình ạ?"

"Không, hoàn toàn không." Kayama Yoshihiko phủ định một cách dứt

khoát. "Ban đầu tôi còn không biết ông thích đọc truyện trinh thám nữa kia.
Khi ở nhà, cha hay ngồi lì trong thư phòng. Nhưng trong đó, đừng nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.