SHIORIKO VÀ NHỮNG LỜI CHƯA NGỎ - Trang 116

"Đúng đúng, chủ tiệm nói hay quá! Thông thường là vậy đấy!"

Shinobu chộp lấy phần tựa đầu của ghế phụ rồi mừng rỡ nhoài người

tới trước. Thông thường gì chứ, tôi lại cho là cá biệt hai người thế thôi.

Sau một hồi chạy dọc theo đường ray xe lửa JK, tôi dừng xe trước một

căn nhà nằm gần bãi sông. Nhà không mới nhưng bề thế, có thể trông thấy
cả vườn rau trong khuôn viên rộng rãi. Tấm áp phích của đảng nào đó dán
trên bức tường gạch trát xi măng.

"Mọi thứ vẫn chẳng thay đổi gì cả!"

Chị Shinobu búng ngón tay lên trán ông chính trị gia in trên áp phích

rồi mở cổng. Tấm biển treo ở trụ cổng đề "Kawabata" được khắc theo lối
chân phương màu đen. Đây là họ của chị Shinobu thời con gái. Chị dừng
chân trước luống đất bọc ni lông trắng, khuôn mặt nhăn nhó.

"Mẹ chị quan tâm đến quy trình trồng rau sạch không phun thuốc lắm,

suốt ngày tự hào các kiểu, khổ nỗi ăn dở tệ. Cây nào cây nấy còi cọc, vị thì
nhạt thếch. Thế mà hễ nhắc đến vườn tược là lại hứng khởi ngay."

Nói đến mẹ là giọng Shinobu lại trở nên gay gắt. Cha mẹ và con cái

mà không thuận hòa thì phản ứng ở đâu cũng giống nhau.

"Đây là... cái gì vậy chị?"

Shioriko trỏ một ngôi nhà gỗ nhỏ. Nhà đã cũ lắm rồi, xem chừng phần

mái đã sơn đi sơn lại đến mấy lần. Bên trong trống không nhưng vẫn có dấu
vết lau chùi để lại.

"A, chị nuôi chó trong này. Từ hồi tiểu học. Vẫn còn cơ à?"

Trên cửa chuồng ghi một dòng chữ đã bạc phếch vì dãi dầu mưa nắng,

cố gắng thì cũng đọc được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.