SHIORIKO VÀ NHỮNG LỜI CHƯA NGỎ - Trang 121

Sau khi bình thản gọi con gái mình là đồ ngốc xong, bà đột nhiên cúi

đầu chào chúng tôi. Hai chúng tôi cũng vội vàng cúi đầu chào lại. Có lẽ
sửng sốt trước lối nói năng đốp chát của bà, Shioriko đảo mắt liên tục.

"Hôm nọ con gọi điện thoại hỏi mẹ cuốn sách."

Shinobu vào đề với khuôn mặt nhăn nhó. Chừng như chị muốn giải

quyết cho xong trước khi mất hết kiên nhẫn.

"À à, cô hỏi cuốn sách đọc lúc nhỏ còn không chứ gì?" Kawabata

Mizue lôi ra một thùng các tông to tướng từ gầm chiếc giường trắng.
"Trong số đồ đạc cô để lại, sách vở chỉ có ngần này thôi. Chậc, nói vậy chứ
toàn ba thứ vớ vẩn."

Bà hừ mũi cười nhạo. Càng lúc tôi càng cảm thấy khó chịu. Chẳng lẽ

lần nào mở miệng, bà cũng phải xỉa xói con gái mình mới hài lòng sao?

"Em mở ra được không ạ?"

Nghe tôi hỏi, Shinobu im lặng gật đầu. Quả thật, trong thùng các tông

xếp chật kín sách vở. Nhưng hầu hết là sách giáo khoa đến tận cấp ba và
vài cuốn shojo manga cũ.

"Chẳng có cuốn truyện chữ nào cả. Con bé này ngày xưa đã rất ghét

sách rồi. Thỉnh thoảng tôi mua cho mà chẳng lần nào nó buồn để mắt tới."

"Thế đống sách ấy... đâu rồi ạ?" Shioriko khe khẽ hỏi, sau một lúc lâu

lặng thinh, chừng như bị áp đảo bởi người phụ nữ trước mặt

"Tôi nhớ là đã đem bỏ cách đây khá lâu. Truyện chữ bị tống sang kho

từ trước khi cô Shinobu ra khỏi nhà cơ. Những thứ khác thì còn có ích, chứ
sách vở chẳng được tích sự gì cả. May ra cuốn các vị tìm còn lẫn vào đống
sách này thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.