SHIORIKO VÀ NHỮNG VỊ KHÁCH KÌ LẠ - Trang 210

"Tôi đang tìm cách lên sân thượng. Hãy kéo dài thời gian giúp tôi."

Đóng điện thoại lại, tôi bắt đầu suy nghĩ về nội dung tin nhắn. Vì ở

trong phòng bệnh sẽ nguy hiểm nên phải trốn lên sân thượng, ý cô là thế
phải không?

Tôi đã hiểu, thế còn "kéo dài thời gian" là sao?

Tôi chọn tuyến đường ngắn nhất mà đi và có mặt ở Bệnh viện Đa khoa

Ofuna chỉ sau năm phút. Chạy xe đến đậu ở một vị trí nằm gần cửa chính,
tôi khựng lại khi thấy một chiếc xe đạp quen quen đổ kềnh trong vuờn hoa.
Đó là xe đạp của Oba. Dù đã gắng chạy nhanh hết mức có thể, tôi vẫn chậm
hơn anh ta một bước. Anh ta tới bệnh viện trước mất rồi.

Tôi vừa đến chỗ cánh cửa tự động dẫn vào sảnh bệnh viện thì một

mảnh vải rơi ngay xuống trước mặt. Là một tấm lụa màu tím. Đang định
gạt nó sang một bên thì tôi chợt nhớ ra mình từng trông thấy nó. Chính là
tấm lụa fukusa bọc cuốn Những năm cuối đời của Dazai Osamu!

Tôi ngước nhìn cả tòa nhà. Không cánh cửa sổ nào đang mở, suy ra

tấm fukusa này rơi xuống từ sân thượng rồi. Tuy không biết nó vô tình rơi
xuống hay là bị ném xuống, nhưng có vẻ Shinokawa đang ở trên đó. Hi
vọng Oba vẫn chưa tìm được cô ấy. Tôi vừa cầu nguyện vừa chạy về phía
thang máy. Đã qua giờ tiếp nhận bệnh nhân nên cả sảnh vắng tanh.

Thấy hai cái thang máy nằm cạnh nhau đều đang dừng lại ở một tầng

lầu khác, tôi tặc lưỡi rồi quyết định chạy lên bằng thang bộ. Tiếng bước
chân vang vọng theo từng bậc thang. Tôi hối hận vì đã để vuột mất Oba lúc
ở cửa tiệm. Giá như tôi phát hiện ra chân tướng anh ta sớm hơn thì... Vừa
miên man nghĩ, tôi vừa cắm đầu chạy cho tới khi đạp tung cánh cửa dẫn ra
sân thượng. Trước mắt tôi là một khoảnh sân bằng xi măng rộng có hàng
rào trắng bao quanh. Xem ra chẳng mấy ai muốn leo lên tận trên này khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.