SHIORIKO VÀ NHỮNG VỊ KHÁCH KÌ LẠ - Trang 52

"Thật lòng, xin lỗi vì đã bắt anh phải nghe câu chuyện kì quặc vừa

rồi." Cô ngồi trên giường, cúi đầu với tôi một cách trang trọng.

Tôi về tới nhà và kể lại cho mẹ nghe xong, sắc mặt mẹ biến đổi hoàn

toàn.

Tất nhiên tôi không đả động đến quá khứ của bà ngoại, mà chỉ nói

rằng bút tích trên tờ gác là giả. Cho nên, mẹ tức giận là vì một chuyện khác.

"Mẹ bảo mày cầm bộ sách đến tiệm sách cũ bao giờ hả? Lại còn chạy

tận đến bệnh viện làm phiền người ốm nữa chứ. Hành vi đó còn tệ hơn cả
việc ăn xong không trả tiền đấy!"

Ăn xong không trả tiền! Đúng là câu nói mà chỉ con gái nhà hàng cơm

mới nghĩ ra được, và cháu trai nhà hàng cơm như tôi cảm thấy vô cùng xấu
hổ khi bị so sánh như vậy. Do đó, tôi quyết định nghe theo mệnh lệnh của
mẹ, mang bánh trái tới để tạ lỗi, vì dù sao thì cũng đúng là tôi đã làm phiền
cô ấy. Với lại, tôi muốn vin vào cớ này để gặp Shinokawa thêm lần nữa.

Ngày tiếp theo là một ngày bình thường.

Tôi thức dậy vào lúc trưa hệt như hôm trước thì mẹ đã đi làm. Tôi

xuống nhà, kiểm tra hộp thư và thấy thư thông báo từ công ty mà tôi ứng
tuyển. Trong phong bì là sơ yếu lý lịch và thông báo không trúng tuyển.
Sau khi thở dài và ném chúng vào thùng rác, tôi mở cửa rồi đi ra ngoài.

Vẫn là một ngày nắng nóng cháy da cháy thịt. Những cơn gió nóng ẩm

ướt thổi từ biển vào hòa cùng mùi hương mằn mặn tạo ra một không khí
không mấy dễ chịu. Nhưng, đây chính là mùa hạ của Kamakura mà tôi
quen thuộc từ những ngày còn thơ bé.

Tôi ăn tạm bữa trưa ở cửa hàng McDonald's trước ga rồi lòng vòng

xung quanh tìm "thứ gì đó trông ngon ngon" để làm quà. Song, việc này
quả thật chẳng dễ dàng. Một phần vì tôi không rõ sở thích của Shinokawa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.