ngày càng nắm được ngôn ngữ chắc chắn hơn.
Đêm qua và hầu như cả ngày hôm kia , họ ở trong một quán ở phía Nam,
dưới đường, cách có hai lý, Yoshinaka cho phép họ la cà như trước.
Ôi, một đêm tuyệt vời, nàng nghĩ.
Đã có biết bao nhiêu ngày đêm tuyệt vời. Tất cả đều hoàn hảo, trừ hôm
đầu tiên sau khi rời Mishima, khi cha Tsukku-san đuổi kịp họ và sự hòa
hoãn bấp bênh của hai người đàn ông này bị tan vỡ. Sự cãi cọ giữa hai
người xảy ra đột ngột, quyết liệt bùng cháy lên bởi sự kiện Rodrigues và vì
quá nhiều rượu. Đe dọa lẫn nhau, chửi bới nhau và rồi cha Alvito vội vã đi
Yedo trước, để lại tai họa ở phía sau, và niềm vui của chuyến đi tan vỡ.
"Chúng ta không được để điều đó xảy ra, Anjin-san."
"Nhưng con người đó không có quyền..."
"Ồ vâng, em đồng ý. Và tất nhiên là anh đúng. Nhưng xin anh, nếu anh để
sự việc này phá vỡ sự hài hòa của mình, anh sẽ nguy hại và cả em cũng thế.
Em xin anh hãy làm một người Nhật Bản. Hãy để sự việc này sang một bên
- thế thôi, một sự việc trong muôn ngàn sự việc. Anh không được để nó phá
vỡ sự hài hòa của anh. Xếp nó sang một khoang."
"Làm thế nào? Làm thế nào anh có thể làm được điều ấy. Nhìn tay anh đây
này? Anh giận quá đến nỗi nó run cả lên!"
"Hãy nhìn vào tảng đá này, Anjin-san. Hãy nghe nó lớn lên."
"Cái gì?"
"Hãy nghe tảng đá lớn lên. Anjin-san. Hãy để tâm trí vào đó vào sự hài
hòa của tảng đá. Hãy nghe kami của tảng đá. Anh yêu, anh hãy nghe, vì
anh, và vì em nữa."
Vì thế anh đã cố gắng và đã thành công chút ít, và ngày hôm sau lại là
bạn, lại là người yêu, lại yên bình, nàng tiếp tục dạy, cố gắng nhào nặn con
người anh, và anh không hề hay biết là mình đang được nhào nặn - tới hàng
rào thứ tám, xây những bức tường phía trong, những hàng phòng ngự, đó là
con đường duy nhất của anh đến hài hòa. Và để tồn tại.
"Em rất mừng vì ông thầy tu đã đi và sẽ không quay trở lại, Anjin-san."
"Đúng thế."
"Giá không có chuyện cãi nhau thì vẫn tốt hơn. Em sợ cho anh."