SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 1046

Tiếng cười của nàng rít lên độc ác."Ồ, vâng, hỡi Chúa thượng. Tôi sẽ làm

cái đệm của người một lần nữa, nhưng sự đón tiếp sẽ khô khan, cay đắng và
chua chát đấy!"

Anh vung kiếm cả hai tay, chém một cách mù lòa vào cái cột ở góc nhà,

lưỡi kiếm chém ngập gần hết thân cột. Anh kéo giật lại nhưng lưỡi kiếm
mắc chặt vào đó. Hầu như điên cuồng, anh vặn lưỡi kiếm, vật lộn với nó,
rồi lưỡi gẫy. Bật lên một tiếng chửi cuối cùng, anh liệng nửa gẫy qua bức
tường mỏng manh, rồi lảo đảo như người say ra cửa. Người đầy tớ run sợ
đứng đó cùng với cái khay và rượu sake. Buntaro hất vỡ tan tành. Lập tức,
người đầy tớ quỳ xuống, đầu dập sát đất, người cứng lại.

Buntaro tựa vào khung cửa vỡ toác.
"Đợi... hãy đợi tới Osaka."
Anh lần mò ra khỏi nhà.
Mariko chết lặng, như trong một cơn mê. Rồi máu bất đầu trở lại với má

nàng. Đôi mắt ngó đăm đăm vào một điểm. Nàng lặng lẽ trở lại tấm gương.
Nàng ngấm nghía nét mặt mình một lát. Rồi, hoàn toàn bình tĩnh, nàng tiếp
tục trang điểm.

*
Blackthorne chạy lên hai bậc cầu thang một, người gác của anh chạy theo.

Họ đã ở cầu thang chính trong tháp canh, anh sung sướng không bị vướng
bởi những thanh kiếm của mình. Anh đã chính thức trao nó cho những
người gác đầu tiên ở ngoài sân, họ lục soát anh một cách lễ độ nhưng rất
cẩn thận. Những ngọn đuốc thắp sáng cầu thang. Đến đầu cầu thang thứ tư,
anh dừng lại xúc động dường như không thể kìm nổi, anh gọi to:

"Mariko-san, em vẫn khỏe chứ?"
"Vâng! vâng. Em khỏe, cám ơn anh, Anjin-san."
Anh trèo lên, cảm thấy nhẹ nhõm và rất khỏe, đến tận đầu cầu thang của

tầng sáu. Đầu cầu thang này cũng được canh gác dầy đặc như tất cả những
đầu cầu thang khác. Người Samurai đi theo anh tiến lại chỗ những người
gác đứng cụm lại ở cánh cửa sắt cuối cùng và cúi chào. Họ chào lại và ra
hiệu cho Blackthorne đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.