"Hai." Blackthorne không hề bối rối. Anh biết lúc này Toranaga hiểu rõ
chiến thuật mà được thực hiện thì chắc chắn sẽ cuốn hút phần lớn lực lượng
của Kiyama, Onoshi , Harima, tất cả đều đặt cơ sở ở Kyushu. Và Eramus
chắc chắn có thể phá hỏng việc vận chuyển quân đội bằng đường biển từ
đảo đó tới đảo chính. Hãy kiên nhẫn, anh tự dặn mình. Cứ để cho Toranaga
cân nhắc. Có lẽ sẽ đúng như Mariko nói: Từ bây giờ đến Osaka còn một
thời gian dài và ai biết điều gì có thể xảy ra? Hãy chuẩn bị cái tốt đẹp nhất
nhưng đừng sợ cái xấu nhất."
"Anjin-san, tại sao không nói điều này trước Mariko-san? Nàng sẽ nói với
các thầy tu? Ông nghĩ thế?"
"Không, thưa Đại nhân. Tôi chỉ muốn nói trực tiếp. Chiến tranh không
phải là công việc của phụ nữ. Một điều cuối cùng, thưa Toranaga Sama."
Blackthorne chọn một thời cơ.
"Phong tục là Hatamoto được xin ân huệ, đôi khi. Xin Đại nhân tha thứ,
tôi cung kính xin Đại nhân một việc?"
Chiếc quạt trong tay Toranaga dừng lại."n huệ gì?"
"Nếu ly lị dễ dàng như Chúa nói. Xin Toda Mariko-san làm vợ." Toranaga
kinh hoàng, Blackthorne thì sợ là mình đã đi quá xa.
"Xin Đại nhân tha thứ cho sự thô lỗ của tôi", anh nói thêm.
Toranaga trấn tĩnh lại nhanh chóng.
"Mariko-san đồng ý?"
"Không, thưa Toranaga Sama. Điều bí mật của tôi. Tôi không bao giờ nói
với nàng, với bất cứ ai. Bí mật riêng của tôi. Chỉ xin với Lãnh chúa
Toranaga thôi. Rất bí mật. Không bao giờ, Mariko-san. Xin Đại nhân tha
thứ nếu đã làm ngài phật ý."
"Đó là một lời thỉnh cầu quá tự phụ đối với một ngoại nhân. Chưa bao giờ
thấy như thế! Bởi vì ngươi là một Hatamoto, nên ta có nhiệm vụ phải cân
nhắc, mặc dù ngươi bị cấm không được đề cập điều đó với nàng trong bất
kể tình huống nào, hoặc với nàng, hoặc với chồng nàng. Rõ chưa?"
"Xin lỗi Đại nhân?." Blackthorne hỏi lại, anh không hiểu chút gì hết, hầu
như không thể nghĩ nổi nữa..
"Câu hỏi và ý nghĩ rất xấu, Anjin-san. Hiểu không?"