SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 1057

"Gì hả?" Van Nekk quay mình như lén cơn giật, nhìn trừng trừng vào

vùng ánh sáng, ráng sức nhìn cho rõ hơn.

"Hoa tiêu?" anh cất giọng nghẹn ngào.
"Có phải anh đấy không, hoa tiêu? Trời hại đôi mắt của ta, chẳng nhìn

thấy gì hết. Hoa tiêu, vì lòng yêu Chúa, có phải anh đấy không?"

Blackthorne cười phá lên. Ông bạn già của anh trông trần như nhộng, kỳ

cục quá, của quí vẫn lủng lẳng bên ngoài.

"Đúng rồi, tớ đây!" Rồi anh nói với người Samurai đang nhìn với vẻ miệt

thị rõ rệt:

"Matte kusarai. Làm ơn đứng đợi tôi."
"Hai, Anjin-san."
Blackthorne tiến lên phía trước, và bây giờ qua vệt sáng anh nhìn thấy

những mẩu đầu thừa đuôi thẹo quẳng vãi khắp vườn. Anh khó chịu bước
qua những vật chướng ngại đó rồi chạy lên bậc thềm.

"Hêlô, Bacut, anh còn béo hơn cả lúc chúng ta rời khỏi Rotterdam, neh?"

Anh nồng nhiệt vỗ vào hai vai của Bacut.

"Chúa cứu thế ơi, có đúng là anh đấy không?"
"Tất nhiên, đúng là tớ rồi."
"Chúng tôi cứ ngỡ là anh chết lâu rồi cơ", Van Nekk nhích người ra, sờ

mó vào người Blackthorne để tin thực sự là mình không nằm mơ.

"Lạy Chúa, thế là những lời cầu nguyện của tôi đã được đáp ứng. Hoa

tiêu, cái gì đã xảy ra với anh, anh vừa từ đâu tới đây? Thật là kỳ diệu! Có
đúng là anh không đấy?"

"Đúng rồi. Nào bây giờ hãy làm ơn nhét của quí của anh vào chỗ của nó

đã rồi ta vào trong nhà", Blackthorne bảo bạn, nhớ tới sự hiện diện của viên
Samurai.

"Gì nhỉ? À! Xin lỗi, xin lỗi, tôi..." Van Nekk vội vàng làm theo lời bạn,

nước mắt bắt đầu trào ra hai bên má.

"Ôi, lạy Chúa, hoa tiêu... Có lẽ món rượu gin quỉ quái lại chơi xỏ tớ nữa

rồi. Nào đi, à nhưng hãy để tớ báo trước đã, hả?"

Anh ta quay vào trước dẫn đường, hơi lảo đảo tí chút, có lẽ do cơn say bốc

hơi cùng với niềm vui. Blackthorne theo sau. Van Nekk giữ lấy cánh cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.