SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 1090

"Vẫn còn thong thả. Bà cứ ngồi đi."
"Vâng, thưa đại Chúa công", Chanô nói, ngần ngại đứng dậy.
"Tôi vẫn muốn tuân lệnh Người như mọi khi, nhưng bản tính không cho

phép. Xin Người chiếu cố đến mụ già nông dân này, tôi không muốn làm
mất thể diện của Người. Đã đến lúc tôi phải đi. Mọi thứ đều đã được chuẩn
bị săn sàng, có thức ăn và rượu sake khi nào Người cần, thưa đại Chúa
công."

"Cám ơn bà."
Cánh cửa phía sau bà đóng lại không một tiếng động. Mariko đợi cho đến

lúc chén trà trong tay Toranaga đã cạn, nàng lại rót thêm vào.

"Bà đang nghĩ ngợi điều gì?"
"Thưa ngài , tôi đang đợi."
"Đợi gì, Mariko-san?"
"Thưa Chúa công, tôi là một Hatamoto. Từ trước tôi chưa hề xin một ân

huệ nào. Tôi muốn xin ngài ban một ân huệ cho Hatamoto."

"Ta không muốn bà hỏi xin một ân huệ với tư cách là một Hatamoto."

Toranaga nói.

"Nếu thế thì tôi xin một ý nguyện suốt đời."
"Ta không phải là một người chồng để có thể ban cho bà được."
"Đôi khi một chư hầu có thể xin được ở một vị thống lĩnh."
"Đúng, đôi khi như thế, nhưng không phải bây giờ! Bây giờ bà không

được nói ra một ý nguyện suốt đời nào, hoặc một ân huệ hay một đề nghị
nào." Theo tục lệ, một ý nguyện suốt đời là một ân huệ mà người vợ có thể
xin được ở người chồng, hay người con trai của mình, hay một người cha -
và cũng có khi người chồng xin người vợ ân huệ đó - mà không bị mất sĩ
diện, với điều kiện là khi đã được hưởng ân huệ đó thì không bao giờ

được đòi hỏi một ân huệ khác trong suốt cuộc đời mình. Cũng theo tục lệ,

không bao giờ ân huệ đó được đòi hỏi hay nêu lên một lần nữa.

Một tiếng gõ nhẹ ở cửa ra vào:
"Bà mở ra", Toranaga nói.
Nàng vâng lời. Sudara bước vào, theo sau là vợ anh, phu nhân Genjiko và

Naga.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.