SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 1102

lĩnh của chúng ta. Xin mời tất cả các ngài hãy ra ngoài kia và tỏ lòng kính
trọng của chúng ta đối với tướng Serata Kiyoshio..."

Toranaga bước lên thang gác, một nỗi cô đơn lớn lao ập xuống con người

ông, những bước chân của ông như vang dội lên trong cảnh vắng lặng của
tòa tháp. Lên gần tới đỉnh tháp, ông dừng lại một lát, dựa vào tường, thở
hổn hển. Cái đau đớn trong ngực ông lại nhói lên và ông cố sức loại bỏ nó
đi.

"Đó chỉ là không tập luyện mà thôi", ông lẩm bẩm.
"Thế thôi, chỉ là vì thiếu tập luyện."
Ông bước tiếp. Ông biết mình đang lâm vào bước hiểm nghèo. Phản bội

và sợ hãi là hai chứng bệnh hay lây và cả hai thứ đó cần phải trị tiệt nọc
không thương tiếc mỗi lần nó xuất hiện, như ta cầm miếng sắt nung đỏ dí
vào vết thương vậy. Ấy thế mà ta vẫn còn chưa chắc chắn là đã nhổ bật cả
gốc rễ của nó đi hay chưa. Trận chiến đấu mà ông đã dấn bước lao vào có
phải là một trò chơi của trẻ con đâu. Kẻ yếu phải làm mồi nuôi dưỡng cho
kẻ mạnh, kẻ mạnh phải hầu hạ cho kẻ mạnh hơn. Nếu như Sudara lúc đó
đòi được mặc cả áo của chức thống lĩnh thì chính ông cũng bất lực không
sao ngăn cản được. Ông phải chờ đợi, cho tới khi nào Zataki trả lời.

Toranaga khép cánh cửa, cài then lại rồi bước đến bên cửa sổ. Phía dưới

kia, ông có thể nhìn thấy các tướng lĩnh và các vị cố vấn đang lặng lẽ trở về
nhà họ phía bên ngoài những bức tường bao quanh dinh tháp. Ở phía bên
kia những bức tường bao quanh lâu đài, thành phố im lìm trong đêm đen
vắng lặng. Trên trời cao, mặt trăng nhợt nhạt phủ sương mờ. Đêm như đen
dần lại, như ấp ủ điều gì. Và ông có cảm giác như ở tầng trời kia có những
bước chân đang đi của vị thần định mệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.