SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 1126

"Chưa, phu nhân ạ. Không nên đến chỗ đó. Tôi có thể làm gì được với họ?

Hay với bọn eta? Tôi còn phải để ý đến khách của tôi, đến Kiku-san của tôi.
Và con trai tôi nữa."

"À, đúng rồi. Con trai bà."
Nét mặt của Gyoko trở nên buồn bã dưới bóng dù che nhưng đôi mắt của

bà ta vẫn giữ một màu nâu óng ả như chiếc áo kimono đang mặc.

"Mong phu nhân tha lỗi, nhưng tôi cho rằng phu nhân có biết điều gì làm

cho chúng tôi không được hưởng ân huệ của Chúa công Toranaga?"

"Không đâu bà ạ. Tôi chắc bà nhầm đấy. Hợp đồng đã lập rồi, neh? Đúng

như những điều đã thỏa thuận?"

"Ồ, đúng vậy, cám ơn phu nhân. Tôi đã nhận được một tín phiếu của

người buôn gạo ở Mishima, lúc nào lĩnh tiền cũng được. Ít hơn số tiền đã
được thỏa thuận. Nhưng tôi có thiết gì đến tiền nong. Tiền bạc mà làm gì
một khi mình bị mất đi cái ân huệ mà chủ ban cho, dù đó là ông chủ hay bà
chủ, neh?"

"Tôi đoán chắc Đại nhân vẫn quý bà."
"Chà, quý hoá! Tôi cũng đã phiền muộn vì tấm lòng quí hóa của phu nhân

rồi, phu nhân Toda ạ."

"Đối với bà bây giờ cũng vẫn có thiện ý. Và cả tình bạn nữa. Gyoko-san ạ.

Có lẽ ta để khi khác nói chuyện, quả thực tôi phải đi bây giờ, xin lỗi bà..."

"Nhưng liệu phu nhân còn thời gian không? Ngày mai phu nhân đi rồi,

neh? Đến Osaka mà?"

Mariko chợt cảm thấy như bị một mũi nhọn lạnh buốt đâm vào ngực mình

khi cái bẫy sập xuống.

"Có điều gì bất ổn không, phu nhân?"
"À không...không đâu, Gyoko-san ạ . Có thể...đến giờ Tuất đêm nay... có

tiện không?"

"Phu nhân thật quá tốt. À, đúng rồi, vì bây giờ phu nhân sắp được gặp mặt

ông chủ của chúng ta, trước cả tôi nữa, mong phu nhân xin giúp cho chúng
tôi. Chúng tôi tha thiết với một chút ân huệ như thế lắm, neh?"

"Tôi rất sẵn lòng." Mariko suy nghĩ một lát.
"Có một vài ân huệ có thể cầu xin được, nhưng lại không ban được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.