SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 1187

Blackthorne vẫn còn nhìn thấy bóng dáng nhỏ xíu của đám thủy thủ của

anh và cái thế lưỡng nan vô phương giải quyết của anh lại được đặt ra một
lần nữa. Phải đưa họ lên thuyền, anh tự nhủ, và những người như họ, và
những người mới cũng chẳng ưa gì bọn Samurai, đa số họ cũng sẽ lại là
những người Thiên Chúa giáo. Lạy Chúa ở trên trời, làm sao nắm được tất
cả bọn họ?

Mariko nói đúng. Gần đám Thiên Chúa giáo, mình sẽ chết.
"Ngay cả em nữa, Anjin-san ạ", đêm qua nàng đã nói vậy.
"Không, Mariko-san. Em thì không."
"Anh bảo chúng em là kẻ thù của anh kia mà, mới chiều nay thôi."
"Anh chỉ bảo là phần lớn những người Thiên Chúa giáo là kẻ thù của

anh."

"Họ sẽ giết anh nếu có thể được."
"Đúng. Nhưng em... có thật chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Osaka không?"
"Thật. Em yêu anh, Anjin-san, hãy nhớ lấy, phải coi chừng Yabu-san."
Tất cả họ đều nhận xét đúng về Yabu, Blackthorne thầm nghĩ, bất kể hắn

nói gì, hứa gì. Ta đã nhầm to khi gọi đám Samurai ra chỗ khác lúc hắn đã
mắc kẹt. Thằng chó đẻ ấy rồi sẽ cắt cổ ta ngay khi ta không còn ích lợi gì
nữa, dù bề ngoài cố tỏ ra khác. Nhưng Yabu cũng đúng thôi: ta cần hắn. Ta
sẽ không bao giờ vào được Nagasaki rồi lại ra được nếu không có sự bảo
vệ. Chắc chắn hắn có thể nói thêm vào để thuyết phục Toranaga. Có hắn
cầm đầu, thêm hai nghìn tên cuồng tín nữa, chúng ta sẽ có thể tàn phá
Nagasaki và có lẽ ngay cả Macao nữa.

Lạy Đức bà đồng trinh! Một mình ta thì ta bất lực. Rồi anh nhớ lại những

gì Gyoko đã nói với Mariko về Uraga, về chuyện không nên tin hắn. Gyoko
nghĩ sai về hắn, anh tự nhủ. Bà ta còn sai lầm gì nữa nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.