được tái sinh. Lão đã ngủ rất tuyệt vời. Khi tỉnh dậy, lão một mình, đúng
như được mong đợi, bởi vì lão không bảo cô gái và cậu trai ở lại. Lão uống
một chút trà, ăn gọi là một chút cháo hoa. Rồi tắm và Suwo xoa bóp.
Thật kỳ diệu. Lão nghĩ. Chưa bao giờ ta cảm thấy gần gũi với thiên nhiên,
với cây có, với núi và đất, với nỗi buồn không sao đo nổi của cuộc đời và
cái chóng tàn của nó. Tiếng thét đã làm hoàn hảo mọi điều.
"Omi-san, có một tảng đá trong vườn của ta ở Mishima, ta muốn cháu
nhận lấy, cũng là để kỷ niệm cái buổi này và cái đêm huyền ảo cùng vận
may của ta. Ta sẽ gửi nó cùng với những thứ khác", lão nói.
"Tảng đá lấy từ Kyushu. Ta đặt tên cho nó là Hòn đá đợi chờ. Vì chúng ta
đang đợi Chúa Taiko để tấn công thì tìm được tảng đá ấy. Đó là, ôi mười
lăm năm về trước. Ta cũng là một cánh quân của Người, đã đập tan lũ phiến
loạn, bình định bán đảo."
"Người cho con nhiều vinh dự quá."
"Mà sao không đặt nó ở đây, trong vườn của cháu và đặt lại tên cho nó?
Tại sao lại không gọi nó là: Tảng đá yên bình của kẻ man rợ, để kỷ niệm
đêm đợi chờ yên bình
bất tận của hắn."
"Cho phép cháu được gọi nó là: Tảng đá hạnh phúc, để nhắc nhở cháu và
con cháu của cháu nhớ vinh dự người đã ban, được chăng, thưa chú?"
"Không. Tốt nhất nên gọi đơn giản: Tên rợ đợi chờ. Ừ, ta thích thế. Cái đó
gắn liền với chúng ta hơn - hắn và ta. Hắn đợi chờ cũng như ta đợi chờ. Ta
sống, hắn chết."
Yabu nhìn ra vườn suy tưởng.
"Tốt, Tên rợ đợi chờ!" Ta thích cái tên đó. Những vệt kỳ lạ ở một bên tảng
đá làm ta nhớ đến những dòng nước mắt, những vân xanh lẫn với những
thạch anh đỏ làm ta nghĩ tới da thịt - tính nhất thời của nó." Yabu thở dài,
nhấm nháp nỗi buồn của mình. Rồi lão nói thêm:
"Một người trồng một tảng đá, đặt tên cho tảng đó thật là hay. Tên rợ phải
lâu mới chết được phải không? Có lẽ nó sẽ tái sinh làm người Nhật, để đền
bù cho sự chịu đựng này. Vậy có kỳ diệu không? Rồi có lẽ một ngày nào
đó, con cháu hắn sẽ nhìn thấy tảng đá của hắn và hài lòng."