SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 12

không để ý gì hết. Anh nhìn thấy những mái ngói và mái gianh của những
tòa nhà khác bên ngoài tường và xa xa là những dãy núi cao. Một cơn gió
hanh khô lướt qua bầu trời xô đẩy những đám mây chuyển động. Ong đang
làm mật và đây là một ngày xuân tuyệt đẹp. Cơ thể anh đòi được ngủ nữa
nhưng anh cố vươn thẳng người và đi ra cửa vườn. Người làm vườn mỉm
cười, cúi chào, chạy tới mở cửa, rồi lại cúi chào và khép cửa lại.

Xóm làng trải quanh bến cảng hình lưỡi liềm trông về phía Đông. Hơn hai

trăm nóc nhà không giống bất cứ ngôi nhà nào anh đã từng trông thấy, nép
vào nhau ở đầu mỏm núi tỏa xuống bờ biển. Phía trên là những thửa ruộng
vuông vức ,với những con đường bụi bặm dẫn về phía Bắc và phía Nam.
Bên dưới, khu cảng rải đá cuội và một bờ dốc bằng đá để bốc dỡ hàng hoá
chạy thẳng xuống biển. Một bến cảng tốt, an toàn và một cầu tàu bằng đá;
đàn ông, đàn bà rửa cá, đan lưới, một chiếc thuyền kiểu dáng độc đáo đang
được đóng ở phía Bắc. Những hòn đảo ở ngoài biển xa, nằm về phía Đông
và phía Nam. Những mạch đá ngầm sẽ ở đấy hoặc ở bên kia chân trời.

Trong bến, có nhiều tàu, hình thù kỳ quái, hầu hết dùng cho nghề đánh cá.

Một vài chiếc có buồm lớn, vài chiếc khác có mái chèo. Những người chèo
thuyền đứng đẩy thuyền ra khơi, chứ không ngồi kéo như anh sẽ làm ở địa
vị mình. Một vài con thuyền hướng ra biển, những thuyền khác hướng mũi
về cầu tàu. Chiếc Erasmus thả neo gọn gàng, cách bờ 50 bộ, nước vừa đủ
với ba dây cáp:

"Ai đã làm như vậy?" anh tự hỏi.
Có những chiếc thuyền bên cạnh nó, anh có thể nhìn thấy những người

bản xứ trên thuyền. Nhưng không có người nào của anh.

"Họ đi đâu cả nhỉ?" Anh nhìn quanh làng và bắt đầu để ý thấy nhiều người

đang nhìn anh. Khi họ biết anh để ý đến họ, tất cả đều chào. Mặc dầu không
thoải mái, anh vẫn chào lại. Rồi họ lại vui vẻ bình thường qua lại, mặc cả
chào nhau, hình như quên khuấy mất anh. Tất cả giống như những con
bướm muôn màu. Nhưng anh bỗng cảm thấy có những con mắt đang dò xét
anh, từ mỗi khung cửa, khi anh bước về phía bờ biển.

Tại sao họ lại kỳ quái như vậy? Anh tự hỏi, không phải nghĩ về quần áo và

hành vi của họ. Đó là họ không có vũ khí, anh nghĩ một cách kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.