SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 133

nào chiến tranh xảy ra, ta sẽ có công việc rất quan trọng cho cháu, Omi-san.
Thôi, bây giờ hãy đi đem tên rợ đến."

Omi mang theo bốn người gác. Và Mura làm phiên dịch.
*
Blackthorne bị lôi ra khỏi giấc ngủ. Phải mất một phút anh mới định thần

lại được. Khi lớp sương mù quang, Omi đang nhìn xuống anh chăm chăm.

Một Samurai lôi cái mền ra khỏi người anh, người khác lay cho anh tỉnh,

hai người khiêng những đòn tre trông gớm ghiếc. Mura có một cuộn dây
thừng ngắn.

Mura quỳ và chào:
"Kounichi wa"
"Kounichi wa" Blackthorne cũng quỳ đầu gối xuống, mặc dù đang trần

truồng, anh vẫn chào lại với cùng một sự lễ độ như vậy.

Vấn đề chỉ là lịch sự thôi, Blackthorne tự nhủ. Đó là phong tục của họ, họ

chào để tỏ ra có giáo dục vì vậy chẳng có gì phải xấu hổ cả. Sự trần truồng
cũng không được người ta để ý và cũng là phong tục của họ, và trần truồng
cũng chằng có gì phải xấu hổ.

"Anjin - mời mặc quần áo", Mura nói.
Anjin? À, bây giờ mình nhớ rồi. Gã thầy tu nói, họ không thể phát âm

được tên mình, vì vậy họ cho mình cái tên Anjin-san - ông hoa tiêu - khi
nào mình xứng đáng.

Đừng nhìn Omi, anh tự dặn mình. Đừng vội nhìn. Đừng nhớ lại quảng

trường làng và Omi và Croocq và Pieterzoon. Mỗi lúc một thứ thôi. Đó là
điều mình sẽ làm. Đó là điều mình đã thề trước Chúa phải làm.

Mỗi lúc một thứ thôi. Thề có đức Chúa cha, trả thù là việc của ta.

Blackthorne thấy quần áo của mình lại được giặt, anh cầu nguyện cho người
nào đã làm việc ấy. Anh bò ra khỏi quần áo của mình ở trong nhà tắm như
thể bị dịch.

Anh đã nói họ kỳ lưng cho mình ba lần bằng bọt bể thô nhám nhất và

bằng đá kỳ. Nhưng anh vẫn còn cảm thấy những giọt nước tè nóng bỏng.
Anh rời mắt khỏi Mura và nhìn Omi. Anh thấy một nỗi sung sướng đến
điên dại khi biết kẻ thù của anh vẫn còn sống và ở gần kề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.