SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 1375

Blackthorne chống một khuỷu tay nhỏm dậy và lờ đờ nhìn bóng mặt trời.

Chắc gần năm giờ chiều rồi, anh nghĩ thầm. Mình ngủ hơn sáu tiếng đòng
hồ.

"Ngủ suốt ngày, neh?"
Ông thầy thuốc mỉm cười:
"Cả ngày hôm qua, tối hôm qua và gần cả ngày hôm nay. Hiểu không?"
"Vâng, hiểu", Blackthorne nằm xuống, người mướt mồ hôi. Tốt, anh nghĩ.

Đó là việc tốt nhất ta có thể làm được, chẳng lạ gì ta cảm thấy dễ chịu hơn.

Giường anh trải mền mềm bây giờ được che chắn ba phía bằng những

bình phong rất đẹp có thể nhấc đi được, trên vẽ phong cảnh đất liền, phong
cảnh ở biển và khảm ngà. Ánh nắng lọt qua các cửa sổ phía đối diện, ruồi
bay hàng đàn, căn phòng rộng rãi, dễ chịu và yên tĩnh. Bên ngoài là những
tiếng động của lâu đài, lúc này xen lẫn tiếng ngựa lộp cộp chạy qua, cương
rung lanh canh, móng ngựa không bịt sắt. Gió nhè nhẹ thổi tới mùi khói.
Không biết mình có muốn hỏa thiêu không, anh thầm nghĩ. Nhưng khoan
đã, như thế chẳng là tốt hơn bị nhét vào một cái hòm rồi chôn xuống đất,
cho ròi bọ... Dừng lại ngay, anh tự ra lệnh cho mình, cảm thấy mình đang
trôi dạt vào một vòng xoáy ốc đi xuống. Chẳng có gì mà phải lo nghĩ cả,
karma là karma và khi nào ngươi chết là ngươi chết, ngươi sẽ chẳng còn
biết gì nữa....và dù thế nào thì vẫn cứ hơn là chết đuối, nước tràn vào đầy
người, xác người thối rữa ra, cua cá... Dừng ngay lại!

"Mời uống." Ông thầy thuốc lại cho anh uống cái thứ nước kinh tởm đó.

Anh sặc nghẹn nhưng cố nuốt.

"Xin trà."
Người hầu gái rót trà cho anh và anh cám ơn bà ta, một phụ nữ trung niên,

mặt tròn vành vạnh như mặt trăng, hai con mắt là hai cái khe nhỏ tắp và trên
môi luôn luôn cố định một nụ cười vô nghĩa. Uống hết ba chén trà, anh mới
cảm thấy dễ chịu trong miệng.

"Xin phép Anjin-san, tai thế nào?"
"Vẫn thế. Vẫn.xa… xa, hiểu không? Rất xa."
"Hiểu. Ăn, Anjin-san?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.