SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 1376

Một chiếc khay nhỏ được bày ra với cơm, canh và cá nướng. Bụng dạ anh

đang nôn nao nhưng anh nhớ ra rằng gần hai hôm nay anh chẳng ăn gì, anh
bên ngồi dậy và tự buộc mình phải ăn ít cơm và húp mỗi thứ một ít. Bây giờ
thì anh đã sử dụng đũa như những ngón tay của mình kéo dài ra, không phải
chú ý cố gắng gì cả.

"Cảm ơn. Đói."
"Vâng", ông thầy thuốc nói. Ông ta đặt một cái túi vải đựng lá lên chiếc

bàn thấp cạnh giường.

"Lấy cái này pha trà, Anjin-san. Mỗi ngày một lần, cho đến khi hết. Hiểu

không?"

"Hiểu. Cảm ơn."
"Được phục vụ Đại nhân là một vinh dự cho tôi." Ông thầy thuốc ra hiệu

cho người hầu bưng cái khay đi rồi sau một lần cúi chào nữa, ông ta đi theo
người đó rời khỏi phòng bằng cửa phía trong. Lúc này Blackthorne chỉ còn
lại một mình. Anh nằm xuống đệm, cảm thấy đỡ rất nhiều.

"Chỉ là do mình đói thôi", anh nói to. Lúc ấy anh chỉ đóng có cái khố, áo

quần của anh vẫn nằm thành đống ở chỗ anh đã trút ra và điều đó làm anh
ngạc nhiên, tuy có một chiếc kimono màu nâu, sạch sẽ, để cạnh các thanh
kiếm của anh. Anh buông mình vào những nghĩ vẩn vơ rồi bỗng cảm thấy
có người lạ trong phòng. Anh khó chịu ngồi dậy, nhìn quanh. Rồi anh quì
lên, nhìn qua bên trên các bình phong, và không kịp nghĩ, anh đã đứng
thẳng dậy, đầu bỗng như vỡ đôi vì động tác bất thần, hốt hoảng đó, khi
trông thấy một tu sĩ dòng Temple người Nhật đầu cạo trọc ở giữa đỉnh, đang
quì bất động cạnh cửa ra vào và lom khom nhìn anh, tay cầm một chuỗi
tràng hạt và cây thánh giá.

"Ông là ai?" Anh cố nhịn đau hỏi.
"Thưa senhor, tôi là tu sĩ Michael." Đôi mắt đen nhánh như than không hề

dao động, Blackthorne rời khỏi bức bình phong và đứng cạnh các thanh
kiếm của mình.

"Ông muốn gì?"
"Tôi được phái tới hỏi xem ông đã đỡ chưa." Michael bình tĩnh nói bằng

tiếng Portugal rõ ràng tuy có hơi lơ lớ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.