SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 199

CHƯƠNG 10

----

Nguồn : hoi-ls; e-thuvien
Prc: Vanlydocnhan

~ C

uộc hành trình của họ từ vịnh đến Osaka không có sự cố gì. Hải

trình của Rodrigues rõ ràng và rất chính xác. Trong đêm đầu tiên,
Rodrigues tỉnh lại. Lúc đầu, anh ta nghĩ đã chết, nhưng cơn đau chẳng bao
lâu đã làm anh ta phải nghĩ khác đi.

"Họ đã chữa chân và băng bó cho cậu", Blackthorne nói.
"Cả vai cậu cũng được bó lại. Nó bị trật khớp. Họ không chích máu cho

cậu dù mình cố gắng thuyết phục họ đến mấy."

"Khi tớ tới Osaka, những người Jesuit sẽ làm cái đó." Cặp mắt bị giày vò

của Rodrigues hõm sâu.

"Làm sao mình tới đây, Ingeles? Mình nhớ là bị hất ra khỏi tàu, thế thôi,

không còn nhớ gì khác."

Blackthorne kể lại cho anh ta nghe.
"Vậy là bây giờ tớ nợ cậu ơn cứu tử. Chúa nguyền rủa cậu!"
"Từ trên sàn tàu trông hình như mình có thể tới được vịnh. Từ phía mũi,

góc nhìn có thể sai lạc vài độ. Sóng thật là rủi ro."

"Điều ấy không làm tớ lo ngại, Ingeles ạ. Cậu có sàn tàu, cậu có bánh lái.

Cả hai chúng ta đều biết điều ấy. Không, tớ nguyền rủa cậu bởi vì bây giờ
tớ nợ cậu một cuộc đời Lạy Đức Mẹ! Cái chân tớ!." Nước mắt anh ta trào
lên vì đau. Blackthorne trao cho anh ta một bình rượu và trông nom anh ta.
Ban đêm, cơn bão ngớt. Ông bác sĩ người Nhật tới mấy lần và buộc
Rodrigues uống thuốc nóng, đắp khăn mặt nóng lên trán anh ta và mở lỗ
cửa sổ. Mỗi khi bác sĩ đi khỏi, Blackthorne lại đóng cửa sổ bởi vì mọi
người đều biết là bệnh đó sợ gió và cabin càng kín thì càng an toàn, khỏe
mạnh, khi một người ốm như Rodrigues. Cuối cùng, bác sĩ quát anh và cắt
một Samurai gác ở lỗ cửa sổ, bắt phải để mở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.