SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 434

yên lành làm bổn phận của mình. Ta không muốn cảm thấy cái ấm áp này
nữa, không muốn người đàn ông này làm ta bối rối quá nhiều. Ta không
muốn gì ở anh ta hết.

"Về một mặt nào đó, Anjin-san, đúng là một tai họa. Một ngày nào đó, tôi

sẽ kể ông nghe." Mariko rảo bước một lúc, lại gần chiếc kiệu kia hơn. Hai
cô nữ tỳ lúng túng mỉm cười.

"Chúng ta còn phải đi xa nữa không, thưa Mariko-san?"
"Tôi hy vọng sẽ không còn xa nữa." Nàng trả lời cho cô yên tâm.
Tên đội trưởng Áo Xám bỗng đột ngột từ bóng tối lù lù hiện ra ở phía bên

kia kiệu. Mariko tự hỏi, không biết nó đã nghe trộm được những gì nàng
nói với Anjin-san.

"Phu nhân có cần kaga không, Mariko-san? Phu nhân có mệt không?" Tên

đội trưởng hỏi.

"Không, cảm ơn", Mariko cố ý đi chậm lại, kéo gã ra xa kiệu Toranaga.
"Tôi không mệt."
"Tên man di cư xử phải phép chứ? Nó có quấy rầy phu nhân không?"
"Ồ, không. Bây giờ hình như nó hoàn toàn tỉnh táo rồi."
"Phu nhân nói chuyện gì với nó thế?"
"Đủ mọi thứ chuyện. Tôi cố giải thích cho nó hiểu một vài luật lệ và

phong tục của chúng ta..." Mariko trỏ về phía vọng lâu của lâu đài in rõ
hình lên nền trời cao." Đại nhân Toranaga có yêu cầu tôi cố gắng làm cho
nó hiểu biết chút ít."

"À, vâng, Đại nhân Toranaga." Tên đội trưởng nhìn nhanh về phía lâu đài

rồi quay lại nhìn Blackthorne.

"Tại sao Đại nhân Toranaga lại quan tâm đến nó như vậy, thưa phu nhân?"
"Tôi không rõ. Có lẽ vì nó là của lạ."
Họ rẽ ở góc phố, đi vào một phố khác có những căn nhà tường hoa viên

vây quanh. Phố vắng vẻ, ít người. Phía xa là bến tàu và biển. Những cột
buồm nhô lên bên trên các tòa nhà và không khí đặc sệt mùi rong biển.

"Phu nhân còn nói chuyện gì với nó nữa?"
"Họ có vài ý nghĩ rất kỳ lạ. Lúc nào họ cũng chỉ nghĩ đến tiền."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.