SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 49

"Anh thầy tu kia? Tên hải tặc còn nói gì nữa? Hắn ta nói gì với anh?

Nhanh lên! Anh mất lưỡi rồi sao?"

"Hải tặc nói những điều xấu xa. Xấu xa. Nói có nhiều... chèo thuyền chiến

của cướp - nhiều..."

"Anh nói sao, chèo thuyền chiến..."
"Xin lỗi Chúa công, tôi không hiểu..."
"Chèo thuyền chiến, không có nghĩa gì cả, hả?"
"À! Hải tặc nói những tàu chiến khác ở Manila, ở Philippines."
"Omi-san, cháu có hiểu anh ta nói gì không?"
"Thưa Chúa công, không. Cách nói của hắn khủng khiếp líu ríu cả lại.

Không biết có phải hắn nói có nhiều tàu khác của hải tặc ở phía Đông Nhật
Bản không."

"Anh thầy tu kia? Có phải có tàu khác của hải tặc ở ngoài khơi của chúng

ta không? Phía Đông? Hả?"

"Thưa Chúa công, vâng. Nhưng tôi nghĩ anh ta nói láo. Anh ta nói ở

Manila."

"Tôi không hiểu anh. Manila ở đâu?"
"Phía Đông. Đi nhiều ngày..."
"Nếu tàu hải tặc đến đây, chúng ta sẽ đón tiếp họ nồng nhiệt, bất kể

Manila ở đâu."

"Xin tha lỗi, tôi không hiểu..."
"Không sao", Yabu nói, sự kiên nhẫn của ,lão đã hết. Lão quyết định

những người lạ này phải chết và khoái cảnh tượng ấy. Rõ ràng những người
này không nằm trong lệnh của Taiko, ngoại trừ rợ Portugal, mà dù sao thì
họ cũng là hải tặc. Xưa nay lão vẫn ghét lũ rợ, mùi hôi của họ, sự bẩn thỉu
và thối quen ăn thịt tởm lợm của họ, cái tôn giáo ngu ngốc, sự kiêu căng và
những cung cách đáng ghét của họ. Hơn thế, lão lấy làm hổ thẹn, như tất cả
những Daimyo khác, bởi cái thòng lọng của họ trên mảnh đất này. Một tình
trạng chiến tranh đã tồn tại giữa Trung Quốc và Nhật Bản trong nhiều thế
kỷ. Trung Quốc không cho phép buôn bán. Hàng lụa Trung Quốc là thứ để
giúp cho mùa hè dài dặc, nóng bức và ẩm thấp ở Nhật Bản có thể chịu nổi.
Hàng bao nhiêu thế hệ nay, chỉ có một số lượng nhỏ xíu hàng lụa nhập trái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.