SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 726

nấu."

"Cứ…cứ để nó giữa trời thế kia ư? Để cho thối ra ư? Như…
"
"Nan ja?" Buntaro nóng nẩy hỏi.
Mariko nói với hắn, giọng nàng có vẻ xin lỗi. Hắn nhịn thở rồi đứng dậy,

ngó con gà lôi và lấy ngón tay chọc chọc. Mấy con ruồi bay vù ra rồi lại đậu
xuống. Fujiko ngập ngừng nói với Buntaro và hắn đỏ bừng mặt.

"Nàng hầu của ông nói ông đã ra lệnh không ai được đụng vào con gà trừ

ông ra, có phải không?" Mariko hỏi.

"Phải. Ở đây không có cái lối treo thịt săn được lên à? Không phải ai ai

cũng theo đạo Phật kia mà."

"Đúng, Anjin-san. Tôi nghĩ không ai làm như vậy."
"Có người cho rằng phải treo lên bằng lông đuôi của con gà cho đến khi

nó rụng ra, nhưng đó là chuyện người ta nói thế thôi", Blackthorne giải
thích.

"Phải treo cổ nó lên, như thế nước thịt không mất đi đâu hết. Có người

treo như thế cho đến khi con gà đứt cổ rơi xuống nhưng. bản thân tôi thì
không thích loại thịt quá ôi như thế. Chúng tôi thường..." Anh bỗng dừng
lại vì thấy Mariko tái xanh mặt.

"Nan desu ka, Mariko-san?" Fujiko vội hỏi.
Mariko giải thích. Tất cả mọi người gượng gạo cười và Mariko đứng dậy,

lẩy bảy quệt trán, trán nàng không còn có vẻ xán lạn tươi đẹp nữa.

"Xin lỗi Anjin-san, xin phép ông một lát..."
Thì thức ăn của các người cũng kỳ quặc chứ có khác gì, anh muốn nói.

Hôm qua đây này, mực sống... trắng nhễ nhại, lầy nhầy, hầu như chẳng có
cái vị gì hết, dai ngoanh ngoách, chẳng có gia vị gì khác ngoài nước xốt đỗ
tương! Hay là tay bạch tuộc chặt nhỏ, cũng lại sống nguyên, ăn với cơm và
tảo biển! Còn sứa tươi ăn với torfu - đậu lên men đóng thành bánh, xền xệt,
nâu nâu vàng vàng, trông như một bát chó mửa ấy thì sao? Dù có được đưa
ra trong một cái bát rất đẹp, rất mỏng, rất hấp dẫn, nhưng vẫn cứ như chó
mửa! Phải, thề có Chúa, ai trông thấy cũng phải ốm người là cái chắc!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.