SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 783

Rồi là nỗi kinh hoàng bắt đầu ba hôm trước đây. Đó là một ngày ẩm ướt,

một ngày dài. Vào lúc chạng vạng, anh mệt mỏi cưỡi ngựa về, và lập tức
cảm thấy có điều gì không hay tràn ập vào nhà mình, Fujiko chào mừng anh
một cách sợ hãi.

"Nan đesu ka?" (có chuyện gì?)
Nàng trả lời lặng lẽ, dài dòng, mắt cúi nhìn xuống.
"Nakarimesen. Tôi không hiểu. Nan đesu ka?" Anh hỏi lại mất kiên nhẫn,

cơn mệt mỏi làm anh cáu bẳn.

Rồi nàng vẫy anh ra vườn. Nàng chỉ lên mái nhà, nhưng anh thấy mái

không sao hết. Lại nói, lại ra hiệu và cuối cùng anh chợt hiểu ra là nàng chỉ
lên nơi anh treo con gà lôi.

"Ồ, tôi quên khuấy mất chuyện đó! Watashi"… Nhưng anh không nhớ ra

từ, anh nhún vai một cách mệt mỏi.

"Wakari masu. Nan đesu kiji ka? Tôi hiểu. Con gà lôi làm sao?"
Các đầy tớ nhìn anh từ các cửa và cửa sổ, rõ ràng là sợ đến hóa đá. Nàng

lại nói. Anh tập trung nghe nhưng những từ của nàng không có ý nghĩa gì.

"Wakari, Fujiko-san. Tôi không hiểu. Fujiko-san?"
Nàng hít một hơi dài rồi lảo đảo bắt chước người đem con gà lôi, khiêng

đi chôn.

"Ahhh! Wakari masu, Fujiko-san. Wakari masu! Bắt đầu có mùi?" Anh

hỏi vì anh không biết từ tiếng Nhật nên anh bịt mũi và bắt chước mùi hôi
thối.

"Hai, hai, Anjin-san. Dôzô gomen nasai, gomen nasai." Nàng bắt chước

tiếng của lũ ruồi và bằng tay, nàng vẽ bức tranh của đàn ruồi bay lên.

"Ah so de su! Wakari masu." Trước đây thì anh đã xin lỗi và nếu anh biết

từ thì anh đã nói, tôi xin lỗi vì điều bất tiện đó. Nhưng anh chỉ nhún vai, cựa
mình cho khỏi đau vai và lẩm bẩm

"Shigata ga nai" chỉ muốn tuồn vào nhà tắm và xoa bóp, niềm vui duy

nhất có thể làm cho cuộc sống này chịu nổi.

"Mặc xác nó", anh nói bằng tiếng Anh và quay đi.
"Nếu tôi ở nhà hẳn tôi đã nhận thấy rồi. Mặc xác nó!"
"Dozo, Anjin-san?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.