bềnh trên mặt hồ. Nào Anjin-san, anh đồng ý đi."
"Thế còn Buntaro Sama?"
"Ồ, phu quân biết em thu xếp cho anh. Lãnh chúa Toranaga đã nói với phu
quân em. Tất nhiên, tất cả đều rất chính thức. Em được lệnh. Cả anh cũng
thế! Xin anh!" Rồi nàng nói bằng tiếng La tinh; rất mừng là không một
người nào khác ở Anjiro nói ngôn ngữ này,
"Còn một lý do khác mà em sẽ nói với anh sau."
"À, em nói cho anh nghe bây giờ đi."
"Để sau đó. Nhưng anh đồng ý đi, vui vẻ vào. Bởi vì em xin anh."
"Em , làm sao anh có thể từ chối em?"
"Nhưng phải vui vẻ cơ. Anh hứa đi!"
"Anh sẽ cười." Anh hứa.
"Anh sẽ thử. Anh hứa cùng em."
Rồi nàng đi để thu xếp.
"Ôi, tôi rất đau khổ khi nghĩ tới việc bán hợp đồng của người đẹp", Gyoko
rên rỉ.
"Vâng, cám ơn phu nhân, xin một chút sake nữa, rồi quả thực tôi phải đi."
Bà cạn ly đưa ly ra một cách mệt mỏi để chờ rót đầy nữa.
"Có thể hai koban cho buổi tối hôm nay để chiều lòng một thiếu nữ lừng
danh như vậy?"
"Một thôi. Nếu đồng ý như vậy, chúng ta có thể nói chuyện tiếp về hợp
đồng tối nay tại trà thất. Xin lỗi đã vội vã như vậy, nhưng thời gian, bà
hiểu..." Mariko vẫy tay mơ hồ về phía phòng họp.
"Công việc quốc gia - Lãnh chúa Toranaga - tương lai của vương triều - bà
biểu, Gyoko-san."
"Ồ, vâng, Toda phu nhân, tất nhiên", Gyoko bắt đầu đứng dậy.
"Chúng ta đồng ý với nhau một koban rưỡi tối nay? Tốt vậy là thỏa."
"Một."
"Oh ko, thưa phu nhân, một nửa chỉ là một quà tặng, không đáng để thảo
luận", Gyoko rền rĩ, cám ơn trời phật vì sự nhạy cảm của mình, vờ vịt sầu
thảm trên nét mặt. Một koban rưỡi sẽ là một giá gấp ba. Nhưng, quan trọng
hơn tiền, cuối cùng đây là lời mời của một trong những vị quí tộc chân