"Blackthorne hỏi một cách ngây thơ.
"Chỉ, chỉ chỗ, nghĩa là ông muốn biết chỗ, neh? Xin lỗi không hiểu?"
Omi nói:
"Toranaga Sama mất kiếm ở đây. Gươm rất quý. Người sẽ rất sung sướng
thấy lại được kiếm. Rất sung sướng, neh?"
"Ah so! không phải ý kiến của tôi, Omi-san" Blackthorne nói.
"Ý kiến của Omi-san."
"Tất nhiên. Cám ơn, Anjin-san. Ông là một người bạn tốt và óc của ông
nhanh. Lý ra chính tôi phải nghĩ được điều đó. Vâng, ông là một người bạn
tốt và tất cả đều cần bạn trong vài tháng tới đây. Chiến tranh đã đến với
chúng ta dù muốn hay không."
"Làm ơn. Xin lỗi. Tôi không hiểu, nói nhanh quá. Xin tha lỗi cho."
"Sung sướng chúng ta là bạn, ông và tôi. Hiểu."
"Hai. Ông nói chiến tranh? Chiến tranh hiện nay?"
"Sắp sửa. Chúng ta có thể làm được gì? Không được gì hết. Đừng lo,
Toranaga Sama sẽ chiến thắng Ishido và những tên phản bội của ông ta. Đó
là sự thật, hiểu? Không lo, neh?"
"Hiểu. Bây giờ tôi đi, nhà tôi. Được không?"
"Vâng. Hẹn gặp rạng sáng mai. Xin cám ơn một lần nữa."
Blackthorne gật đầu. Nhưng anh không đi.
"Nàng đẹp, neh?"
"Cái gì?"
"Kiku-san", chân Blackthorne hơi dạng ra, anh chỉ chực nhảy lùi lại và rút
súng, nhằm bắn. Anh nhớ lại hết sức rõ ràng cái tốc độ không thể tin được,
không một chút khó khăn gì, Omi đã chặt đầu người dân trước đây đã lâu,
và anh hết sức chuẩn bị. Anh suy nghĩ sự an toàn duy nhất của anh là đẩy
nhanh đến vấn đề Kiku. Omi sẽ không bao giờ làm như thế. Omi sẽ coi như
vậy là vô lễ không thể nào tưởng tượng nổi. Và, hết sức xấu hổ vì sự yếu
đuối của mình, Omi sẽ khóa kín lòng ghen tuông không chút Nhật Bản ấy
vào một khung kín. Bởi vì nó rất xa lạ, đầy hổ thẹn, lòng ghen tuông này sẽ
nung nấu cho đến khi, không ngờ nhất, Omi sẽ bung ra một cách mù quáng
và hung tàn.