SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 889

"Lần sau, trước tiên tôi hỏi - về Kiku-san. Nếu Omi-san nói được - được.

Nếu không - không! Hiểu? Bạn với bạn, neh?"

Omi buông nhẹ đốc kiếm:
"Tôi nhắc lại - nàng không phải là tài sản của tôi. Cảm ơn ông đã chỉ cho

tôi chỗ này, Anjin-san. Tạm biệt."

"Bạn?"
"Tất nhiên." Omi bước đến bên ngựa của Blackthorne và cầm dây cương,

Blackthorne nhảy lên yên.

Anh nhìn xuống Omi. Nếu như anh có thể thoát được, anh biết anh phải

bắn bể đầu tên Samurai này ngay lập tức. Như vậy sẽ là phương sách yên
ổn nhất.

"Tạm biệt, Omi-san và cám ơn."
"Tạm biệt, Anjin-san." Omi nhìn Blackthorne cưỡi ngựa đi, không quay

lưng lại và cho đến khi Blackthorne đã sang bên kia dốc. Anh ta đánh dấu
chính xác chỗ kẽ nứt bằng một số hòn đá rồi trong lòng xôn xao, anh ta
ngồi xổm chờ, quên cả nước dâng.

Chẳng bao lâu Mura và các nông dân tới, bùn lấm bê bết.
"Toranaga Sama ngã xuống khe, chính xác ở chỗ này, Mura. Gươm của

người bị vùi ở đây. Hãy mang chúng tới cho ta trước lúc mặt trời lặn."

"Vâng, thưa Omi Sama."
"Nếu ngươi có chút đầu óc, nếu ngươi quan tâm đến ta, Chúa công của

ngươi, thì ngươi đã làm việc này rồi."

"Xin tha thứ cho sự ngu dốt của tôi."
Omi phi ngựa đi. Họ nhìn anh một thoáng, rồi quây thành vòng tròn quanh

những những hòn đá và bắt đầu đào.

Mura hạ giọng:
"Mo, anh sẽ đi với toa hành lý."
"Vâng, Mura-san. Nhưng bằng cách nào?"
"Ta sẽ đưa anh cho Anjin-san. Ông ấy sẽ chẳng hiểu ra sao đâu."
"Nhưng còn người thiếp của ông ấy, oh ko, bà ấy sẽ biết", Mo thì thào trở

lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.