SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 91

trong nỗi ám ảnh của những tiếng kêu thét? Anh ta sung sướng ngắm nhìn
nàng, sung sướng được biết thân thể nàng, hơi ấm của nàng.

Đột nhiên tiếng thét dừng lại.
Omi lắng nghe, miệng anh ta hé mở, tai căng ra để chờ nghe âm thanh nhỏ

nhất. Anh ta nhận thấy những ngón tay của Kiku đã dừng lại. Mẹ anh ta
không ca cẩm, cũng căng thẳng lắng nghe.

Omi nhìn Yabu qua tấm rèm, vị Daimyo vẫn lặng như bức tượng.
"Omi-san!" Cuối cùng Yabu gọi.
Omi đứng lên, ra hàng hiên nhẵn bóng và cúi chào.
"Dạ, thưa Chúa công."
"Đi xem chuyện gì"
Omi lại cúi chào và đi qua vườn, rẽ vào lối đi rải sỏi dẫn xuống ngọn đồi

qua làng và ra bờ biển. Xa xa dưới kia, anh ta có thể nhìn thấy ngọn lửa gần
bến tàu và những người đàn ông gần đó. Và từ quảng trường nhìn ra biển
thấy rõ nắp hầm và bốn người gác.

Omi thấy tàu của bọn rợ vẫn buông neo an toàn, những ngọn đèn dầu vẫn

sáng trên boong và trên những con thuyền nép sát bến. Dân làng - đàn ông,
đàn bà, trẻ em - vẫn bốc dỡ hàng hóa. Những chiếc thuyền câu và xuồng
vẫn qua lại như một đàn đom đóm. Những kiện hàng, những thùng đồ chất
đống trên bãi biển. Bảy khẩu đại bác đã ở đó, một khẩu nữa đang được kéo
từ thuyền vào bờ dốc để kéo lên bãi cát.

Anh ta rùng mình dù gió không lạnh. Bao giờ dân làng cũng hát hò trong

lao động. Nhưng đêm nay, yên lặng khác thường, dù nhà nào cũng thức, tất
cả đều làm việc ngay cả người ốm nhất. Mọi người vội vã đi lại, cúi chào
rồi lại tiếp tục đi. Yên lặng. Cả chó cũng ắng đi.

Trước nay chưa bao giờ như thế này, anh ta nghĩ.. Bất giác anh ta đưa tay

nắm lấy chuôi kiếm. Hình như Kami của làng đã rời bỏ chúng ta.

Từ bờ biển, Mura đi lên đón Omi trước lúc anh ta mở cửa vườn. Mura cúi

chào.

"Chào ngài Omi. Đến chính ngọ sẽ bốc dỡ xong."
"Tên rợ chết chưa?"
"Tôi không biết, Omi Sama. Tôi sẽ đi xem ngay..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.