"Chúng tôi cũng đã từng đến La Mã, Michael, Giuliao và tôi?" Joseph nói
vung lên.
"Cha cũng chưa từng đến La Mã hoặc gặp Cha bề trên hay đức Giáo
hoàng như chúng tôi..."
"Có một lý do khác ngươi nên hiểu hơn là tranh luận như thế này. Ngươi
đã thề trinh bạch, nghèo túng, và vâng lời. Ngươi đã được chọn trong số
nhiều người, được ân sủng, thế mà bây giờ ngươi để linh hồn mình vẩn đục
đến nỗi..."
"Xin lỗi cha, nhưng tôi không nghĩ rằng chúng tôi được ân sủng tám năm
tới đó và trở về nếu sau khi học tập như vậy, cầu nguyện như vậy, đợi chờ là
thế mà không một ai trong chúng tôi được phong chức như được hứa. Tôi
mười hai tuổi khi tôi ra đi, Giuliao mười một..."
"Ta cấm ngươi không được nói nửa lời! Ta ra lệnh cho ngươi thôi." Rồi
trong cái yên lặng khủng khiếp, Alvito nhìn những người khác đang đứng
giáp vào tường đang nhìn và nghe chăm chú.
"Ngươi sẽ được phong chức lúc nào tới. Nhưng ngươi, Joseph, trước mặt
Chúa, ngươi sẽ..."
"Trước mặt Chúa", Joseph bật ra,
"Lúc nào?"
"Lúc Chúa..." Alvito quật lại, choáng váng vì sự phản loạn, ông bùng lên
"Q-u- ỳ x-u- ố-n-g."
Đạo hữu Joseph trừng trừng nhìn lại, nhưng cuối cùng cơn giận của anh ta
qua, anh ta thở hắt ra, quỳ xuống, cúi đầu.
"Chúa hãy thương xót ngươi. Ngươi đã tự thú tội lỗi bỉ ổi gớm ghiếc của
người, phạm tội phá vỡ lời thề linh thiêng giữ gìn trong sạch, lời thề linh
thiêng vâng lời bề trên, và phạm tội láo xược không thể tưởng tượng nổi.
Sao ngươi dám căn vặn lệnh và giáo lý của nhà thờ?
Ngươi đã làm phương hại đến linh hồn bất tử của ngươi.
Ngươi là một điều điếm nhục đối với Chúa, với bạn hữu của ngươi, đối
với nhà thờ, đối với gia đình của ngươi. Trường hợp của ngươi quá nặng nề.
Phải để cha bề trên xét xử. Cho đến lúc đó, ngươi sẽ không được làm thông
công, ngươi sẽ không được xưng tội, hoặc nghe xưng tội hoặc tham dự gì