SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 947

"Tuyệt vời nhất, thiếp chưa bao giờ thấy như thế", nàng nói, xúc động vì

sự ngay thật trong giọng nói của anh.

"Không, không, xin tha lỗi cho tôi, nếu như nó có được chỉ là bởi vì nàng,

Mariko-san. Nó chỉ được thôi - nàng làm cho nó đẹp hơn."

"Đối với thiếp, nó thật là hoàn hảo. Mọi thứ. Thật là buồn thay, những

người khác xứng đáng hơn thiếp mà không được chứng kiến cảnh này!"
Mắt nàng ướt trong ánh sáng lung linh.

"Nàng đã chứng kiến. Đó là tất cả. Nó chỉ để riêng cho mình nàng. Những

người khác hẳn đã không hiểu nổi."

Nàng thấy những giọt nước mắt nóng bỏng trên đôi má. Bình thường hẳn

nàng đã lấy làm xấu hổ nhưng bây giờ nó không hề làm nàng bối rối.

"Cảm ơn chàng, em biết cám ơn chàng thế nào đây?"
Anh cầm một cành xạ hương dại lên, ngón tay anh run rẩy, nghiêng người,

nhẹ nhàng đón lấy một giọt nước mắt của nàng. Anh lặng lẽ nhìn xuống
giọt nước mắt ấy và cành cây trông như bé đi vì cổ tay khổng lồ của anh.

"Công việc của tôi - bất cứ một công việc nào - cũng chẳng thể đầy đủ đối

với cái đẹp này.Cám ơn em."

Anh ngắm nhìn giọt nước mắt trên lá. Một mẩu than rơi xuống núi và

không suy nghĩ, anh cầm cái kẹp để lại nó vào chỗ. Một vài tàn lửa từ đỉnh
núi giỡn đùa trong không gian, và nó trở thành một núi lửa phun.

Cả hai nổi trôi trong một nỗi thương nhớ dịu ngọt, cùng gắn bó vì cái đơn

giản của một giọt nước mắt, cùng hài lòng trong cái bình yên, gắn bó trong
sự khiêm nhường, biết rằng cái đã được cho đã được trả lại trong trinh
trắng.

Sau đó anh nói:
"Nếu nhiệm vụ chúng ta không ngăn cấm, tôi sẽ xin nàng cùng đi với tôi

vào cõi chết. Bây giờ."

"Em sẽ đi với chàng. Vui vẻ" Nàng trả lời ngay.
"Chúng ta hãy cùng đi vào cái chết. Bây giờ."
"Chúng ta không thể làm như thế. Nhiệm vụ của chúng ta là cho Lãnh

chúa Toranaga."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.