SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 949

lại Osaka một phút nào lâu hơn sự cần thiết là thiếu khôn ngoan"

"Vâng."
"Đi đường biển sẽ nhanh hơn đường bộ. Nhưng em vẫn từng ghét đường

biển."

"Em vẫn còn ghét đường biển?"
"Em có cần phải đến đó nhanh không?"
"Em nghĩ là nửa tháng hoặc một tháng cũng không hề gì. Có lẽ thế, em

cũng không biết nữa. Em chỉ cảm thấy em nên đi ngay."

"Vậy thì chúng ta hãy để thời gian và việc đi cho Lãnh chúa Toranaga

quyết định - nếu người cho phép em đi. Với sự việc Chúa Zataki ở đây và
hai lá thư, thì điều đó chỉ có nghĩa là chiến tranh. Đi như vậy sẽ quá nguy
hiểm."

"Vâng. Cám ơn chàng."
Sung sướng vì sự việc đã xong, anh nhìn chung quanh căn phòng nhỏ một

cách hài lòng, lúc này không để ý tới cái hình dáng xấu xí của mình chế ngự
không gian, mỗi đùi của anh to hơn vòng lưng của nàng, cánh tay của anh
lớn hơn cổ nàng.

"Đây là một căn phòng đẹp, tốt hơn điều tôi dám hy vọng. Tôi thích ở đây.

Tôi đã được nhắc lại cho hiểu là một thân thể không là gì khác, chỉ là một
căn lều ở nơi hoang vu. Cám ơn em đã tới đây. Tôi rất mừng em đã tới
Yokose, Mariko-san. Nếu không có em, tôi đã chẳng bao giờ mở một
chanoyu ở đây và không bao giờ lại cảm thấy mình là một với cõi vô cùng."

Nàng ngập ngừng rồi e thẹn cầm chiếc ấm trà đời Đường. Nó là một chiếc

ấm đơn giản, không có hoa văn. Buntaro đã mua của Sen Nakada, người trà
đạo nổi tiếng nhất từ xưa tới nay với giá hai mươi nghìn Koku.

"Đẹp quá", nàng thì thầm, sung sướng sờ chiếc ấm.
"Quá hoàn hảo cho bữa trà này."
"Đúng."
"Chàng đúng là bậc thầy đêm nay, Buntaro-san.
Chàng đã cho em quá nhiều hạnh phúc." Giọng nàng nhỏ, tha thiết và

nàng hơi nghiêng người về phía trước một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.