SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 952

"Một số người nghĩ rằng Anjin-san kiếp trước là người Nhật. Anh ta

không giống những người rợ mọi khác và anh ta... Anh ta đã cố gắng rất
nhiều để nói và hành động như một người trong chúng ta, mặc dầu anh ta đã
thất bại, neh?"

"Em ước giá như chàng nhìn thấy ông ta suýt nữa thì mổ bụng, Buntaro-

san. Em... thật là lạ lùng. Em đã thấy cái chết đến với ông ấy. Nếu như kiếp
trước ông ấy là người Nhật Bản điều ấy có thể cắt nghĩa được nhiều. Lãnh
chúa Toranaga nghĩ, hiện nay ông ấy rất có giá trị đối với chúng ta."

"Đã đến lúc nàng nên thôi không dạy anh ta nữa và hãy trở lại làm người

Nhật đi."

"Thưa Đại nhân."
"Tôi nghĩ Lãnh chúa Toranaga bị hắn ta mê hoặc. Cả nàng nữa."
"Xin tha lỗi cho thiếp, nhưng thiếp không nghĩ là thiếp bị mê hoặc."
"Cái đêm ở Anjiro, cái đêm xấu xa ấy, cái đêm hôm ấy tôi cảm thấy nàng

đứng về phía hắn, chống lại tôi. Tất nhiên đó là một ý nghĩ xấu xa, nhưng
tôi cảm thấy điều đó."

Đôi mắt nàng rời con dao. Nàng nhìn thẳng vào anh và không trả lời. Một

ngọn đèn khác phụt lên ngắn ngủi và lụi tàn. Giờ đây căn phòng chỉ còn lại
một ngọn đèn.

"Phải, tôi căm ghét hắn ta đêm hôm ấy", Buntaro tiếp tục bằng một giọng

nói bình tĩnh,

"Và muốn hắn chết – cả nàng và Fujiko-san nữa. Cây cung của tôi thì

thầm với tôi, như thỉnh thoảng nó vẫn thì thầm đòi một sự chết chóc. Và khi
buổi bình minh hôm sau, tôi thấy hắn đi xuống đồi với những khẩu súng
ngắn hèn mạt đó, những mũi tên của tôi đòi uống máu hắn. Nhưng tôi đã
dẹp việc giết chóc hắn và nhún mình, tự căm ghét thái độ cư xử của tôi hơn
chính hắn, xấu hổ vì thái độ của tôi và vì rượu sake." Cơn mệt nhọc của anh
lúc này hiện ra,

"Có biết bao nhiêu là tủi hổ phải mang, em và tôi. Neh?"
"Vâng."
"Em không muốn tôi giết hắn?"
"Chàng phải làm những gì chàng biết là nhiệm vụ của chàng", nàng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.