SHOGUN TƯỚNG QUÂN - Trang 953

"Cũng như thiếp luôn luôn làm nhiệm vụ của thiếp."
"Chúng ta ở lại quán đêm nay", anh nói.
"Vâng."
Và rồi bởi vì nàng là một người khách hoàn hảo và chanoyu là cái đẹp của

anh đạt tới, anh đã đổi ý và trả lại nàng thời gian và sự yên tĩnh với một số
lượng bằng với số lượng anh đã nhận được của nàng.

"Hãy đi vào trong quán. Hãy ngủ", anh nói. Tay cầm lưỡi dao lên và dâng

nó:

"Khi những cây thích trụi lá hay khi nàng từ Osaka trở về - Chúng ta sẽ

bắt đầu trở lại. Như chồng như vợ."

"Vâng. Cám ơn chàng."
"Em có đồng ý một cách tự nguyện không, Mariko-san?"
"Có. Cám ơn chàng."
"Trước mặt Chúa của em?"
"Vâng. Trước mặt Chúa."
Mariko cúi đầu chào và lĩnh nhận con dao, để nó trở lại vào chỗ giấu trước

đây, lại cúi chào và ra đi.

Tiếng chân nàng tắt dần. Buntaro nhìn xuống chiếc cành cây nhỏ vẫn còn

trong nắm tay anh, giọt lệ vẫn còn kẹt trong một chiếc lá nhỏ xíu. Những
ngón tay anh run run khi anh nhẹ nhàng đặt cành lá lên lớp than cuối cùng.
Những chiếc lá xanh trong trắng bắt đầu quằn lại và cháy sém. Giọt nước
mắt biến đi với một tiếng rít khẽ.

Rồi trong yên lặng, anh bất đầu khóc với lòng căm giận, đột nhiên, tận

trong cõi lòng mình, anh chắc nàng đã phản bội anh với Anjin-san.

*
Blackthorne trông thấy nàng ra khỏi vườn, đi qua sân. sáng rực ánh đèn.

Anh nín thở trước mầu trắng của sắc đẹp nàng. Bình minh đang len vào bầu
trời phía Đông.

"Chào Mariko-san."
"Ôi, chào Anjin-san! Anh – xin lỗi, anh làm em giật mình - em không nhìn

thấy anh ở đó. Anh dậy muộn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.