tự nhiên của một anh lính cờ chạy hiệu rạp hát, lại được ông Văn Minh vặn đĩa
kèn, Xuân Tóc Ðỏ đã chinh phục quần chúng như một nhà chính trị đại tài của
Tây phương. Mấy nghìn người bị gọi là mi, không những đã chẳng tức giận
chút nào, lại còn vô cùng cảm phục, cho rằng người ta “phải thế nào” người ta
móoi dám ngôn luận tự do như thế! Cho nên Xuân Tóc Ðỏ diễn thuyết vừa
xong, tiếng vỗ tay của nhân dân ran lên như mưa rào! Một lần nữa, cái đạo
binh các ông thợ ảnh lại xông đến gần nó... Thế rồi, ở chỗ này, thiên hạ sốt
sắng hoan hô:
- Xuân Tóc Ðỏ vạn tuế! Sự đại bại vạn tuế!
Như một bậc vĩ nhân nhũn nhặn, nó giơ quả đấm chào loài người, nhẩy xuống
đất, lên xe hơi. Rồi mấy chiếc xe của bạn thân của nó mở máy chạy, để lại cái
đám công chúng mấy nghìn người bùi ngùi và cảm động.
Khi bước vào nhà, thấy cụ bà đương ngồi bổ cau như một người ngu si không
biết rằng trong xã hội vừa có một sự can hệ đáng chép vào lịch sử, cụ cố Hồng
quên cả ho khạc, sấn sổ hỏi vặn bà vợ hủ lậu:
- Bà đã biết chưa? Bà đã biết chàng rể út của tôi chưa? Tôi chỉ còn lo rằng xưa
kia, con Tuyết chưa bậy bạ cho đủ dùng với nó?
Cụ bà vẫn ngây thơ hỏi như một người không hợp thời chính hiệu:
- Thế nàng dâu ông được hay là thua? Thằng con rể út ông được hay là thua?
Cụ cố Hồng bĩu môi mà rằng:
- Thua! Nhưng mà có năm bảy thứ thua! Nó đã thua một cách đắc thắng! Một
cách vinh hiễn! Thưa bà, xin bà làm ơn mắng tôi nữa đi! Con rễ út của bà, bà
có hiểu không, bây giờ nghiễm nhiên là bậc vĩ nhân, một vị anh hùng cứu
quốc!
Cụ bà không được hỏi thêm gì nữa. Cả bọn đi xem kéo nhau về nhà. Tuyết bắt
đầu nhìn mọi người bằng cặp mắt khinh bỉ! Bà Phó Ðoan cứ nhún nhẩy như
một con choi choi! Ông Typn ngồi ngay xuống để thay giày cho Xuân Tóc Ðỏ
một cách nịnh thần và nô lệ. Cậu Phước không em chã nữa. Bác sĩ Trực Ngôn
chúc mừng ngay cụ bà:
- Thưa cụ, tôi xin có lời trân trọng chúc mừng cặp uyên ương.
Ông bầu Văn Minh đỡ lời ngay: