SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 3 - Trang 211

"Tương tự cả thôi, Lawrence," Mark gần như vẫn điềm tĩnh như vậy.

"Anh là một thương nhân lưu động, chuyên băng qua các đồng bằng; còn
tôi, tôi chiến đấu tại khu chợ. Những hiểm nguy mà anh thấy, đó chỉ là
hiểm nguy của một thương nhân lưu động."

"Vậy..." Lawrence nuốt lại lời kháng nghị của mình. Vẻ mặt của Mark

cũng nghiêm trọng dần, cứ như anh ta vừa nuốt phải cái gì đó đắng ngắt
vậy.

Mark tiếp tục, "Với một thương nhân thành thị, việc đốt cháy giai

đoạn để kiếm lời nhanh không phải là một đức tính tốt. Chúng tôi phải
chậm rãi kiếm sống thông qua ngành nghề kinh doanh ổn định và thành thật
để tích lũy danh tiếng, chứ không phải là kiếm lợi lớn từ các hình thức kinh
doanh phong trào. Có thể tôi là chủ của cửa hàng này, nhưng danh tiếng của
nó lại không chỉ thuộc về mình tôi. Còn cả vợ tôi, họ hàng người thân, cũng
như bất kỳ ai liên quan tới nó. Nếu chỉ kiếm một ít tiền ngoài lề, vậy chẳng
có gì xấu cả..."

Mark tạm dừng một lát để uống thêm một ngụm bia khác. Tuy vậy, đôi

chân mày nhăn tít kia chắc chắn không phải đến từ vị đắng của bia. "...
Nhưng giúp anh tìm và mua vào lượng pirit ngang giá năm trăm trenni lại
là vấn đề khác. Anh nghĩ người dân trong thị trấn sẽ nhìn tôi và người thân
của tôi như thế nào? Họ có coi tôi như một kẻ cơ hội, bỏ bê công việc làm
ăn chính của mình và chỉ chăm chăm muốn kiếm lời nhanh hay không?
Anh có thể trả tôi đủ tiền để bù đắp rủi ro đó hay không? Bản thân tôi cũng
từng là một thương nhân lưu động, và tôi dám khẳng định rằng những
chuyện lặt vặt mà thương nhân lưu động phải đối diện còn xa mới bằng
được những việc mà thương nhân thành thị phải đương đầu."

Lawrence nín bặt.

Mark đưa ra câu kết luận. "Cửa tiệm này có thể nhỏ, nhưng giá trị

thương hiệu của nó thì không nhỏ đâu. Nếu thương hiệu này bị vấy bẩn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.