SÓI VÀ GIA VỊ - TẬP 4 - Trang 20

Vốn dĩ vì thiếu nước nên vòng quay của bánh xe nước có giới hạn,

nhưng mùa thu hoạch cũng đã kết thúc nên thời điểm mà mọi người đứng
xếp hàng trước nhà cối xay đã qua từ lâu. Những ai có ý định xay ngũ cốc
ngay sau khi thu hoạch từng xếp thành hàng dài tại đây.

Lúc này, ngôi nhà cối xay bé nhỏ màu rêu sẫm đứng chơ vơ trông thật

cô đơn.

Khi Lawrence đến đủ gần để trông thấy những vân gỗ trên bức tường

của ngôi nhà, thì bất chợt có một cái bóng nhảy vụt ra từ bên trong.

Hoảng hốt, anh giật ngược dây cương khiến chú ngựa kéo xe buông

một tiếng hí bất mãn, lắc đầu từ bên này sang bên kia rồi mới dừng lại.

Cái bóng vừa bay ra đó là một chàng trai tay áo xắn lên bất chấp cái

giá lạnh của thời tiết, bột phủ trắng xóa đến tận khuỷu tay.

"Oaa! Xin lỗi, xin lỗi. Này, anh là khách du hành hả?" Trước khi

Lawrence kịp thúc ngựa đi tiểp và càm ràm vài câu thì cậu trai đã vòng ra
trước đầu xe anh.

"... Nếu cậu cho rằng tôi là khách du hành thì vâng, tôi là khách du

hành. Còn cậu?"

Dù là một cậu nhóc, nhưng chàng trai này khác hẳn Amati, tay thương

nhân buôn cá đã cạnh tranh với Lawrence tại phiên chợ cách đây một tuần.
Dẫu cơ thể cậu hơi mảnh khảnh, nhưng vóc người cân đối chứng tỏ đã quen
với việc lao động chân tay. Chiều cao có lẽ cũng ngang ngửa Lawrence.
Với mái tóc cùng đôi mắt đen láy rất phổ biến tại phương Bắc, ánh nhìn của
cậu có sức mạnh tựa búa rìu hơn là cung tên. Song do lấm tấm bột nên phần
lớn những sợi tóc của cậu đã chuyển sang một màu khá khôi hài.

Hỏi một người vừa bước ra khỏi nhà cối xay với bột phủ trắng người

là ai chẳng khác nào hỏi một hàng bày bánh mì là cửa hàng gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.