SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 10

Mặc dù mang danh là “đầu trâu” và “mặt ngựa” nhưng hai tên tiểu quỷ chẳng giống

với những gì mà tôi thấy trong những bức họa về âm ty địa phủ. Hình dáng của chúng
trông không khác với người bình thường, chỉ có màu da là khác. Nó như được nhúng
bởi một dung dịch thần kỳ nào đó, xanh rực, lấp lánh đến lóa mắt. Tôi chưa từng thấy
loại vải nào, loại lá cây nào lại có màu xanh cao quý đến như thế ở dương gian, nhưng
rõ ràng là có một loài hoa mang màu xanh ấy - loài hoa sớm nở chiều tàn chỉ có ở vùng
Đông Bắc Cao Mật.

Với sự giúp đỡ của hai tên tiểu quỷ to cao, tôi đi qua một con đường hầm âm u dài

ngoằn. Hai bên vách đường hầm, cứ khoảng mười mấy thước lại có một cặp giá đèn
giống như san hô, hình thù quái dị, ở trên giá treo một ngọn đèn hình chiếc đĩa. Dầu
đèn cháy bốc lên mùi nồng nồng làm cho đầu óc tôi mê mê tỉnh tỉnh. Trong ánh sáng
mờ mờ của những ngọn đèn, tôi nhìn thấy trên vòm cong của đường hầm, nhiều con
dơi to tướng đang treo lủng lẳng, đôi mắt lấp lánh trong bóng tối nhờ nhờ, những bãi
phân dơi hôi thối thỉnh thoảng lại rơi lộp bộp xuống đầu tôi.

Cuối cùng cũng ra khỏi đường hầm, chúng tôi bước lên một cái đài cao. Một bà già

tóc bạc phơ nhưng đôi bàn tay lại mịn màng trắng muốt, chẳng xứng hợp tí nào với tuổi
tác, đang cầm một cái thìa đen đúa múc từ cái nồi bằng sắt trông rất nhớp nhúa ra một
thứ nước hôi thối đen ngòm, rồi đổ vào một cái bát lớn bằng sứ màu hồng. Một tên tiểu
quỷ tiếp lấy bát nước bê đến trước mặt tôi, nét mặt tỏ ra thân thiện, cười nói:

- Uống đi! Uống xong bát nước này, mi có thể quên hết tất cả thống khổ, phiền não

hay cừu hận trong quá khứ!

Tôi giơ tay hất đổ bát nước, nói với tên tiểu quỷ:
- Không, tôi muốn giữ lại toàn bộ thống khổ, phiền não và thù hận trong lòng, nếu

không tôi quay trở về dương gian cũng chẳng còn ý nghĩa gì!

Tôi đường hoàng rời khỏi đài, dưới chân tôi những tấm ván sàn kêu lên ken két. Hai

tên tiểu quỷ réo gọi tên và chạy theo tôi.

Liền ngay sau đó, tôi thấy mình đang bước trên những con đường quen thuộc của

vùng đất Đông Bắc Cao Mật quê tôi. Tôi thuộc nằm lòng từng ngọn núi, từng dòng khe,
từng ngọn cây lá cỏ nơi đây. Cái lạ nhất là có những cây cọc gỗ màu trắng đóng trên
đất, trên đó dùng sơn đen ghi tên của nhiều người, trong đó có cả người quen lẫn không
quen, ngay cả những mảnh đất rất màu mỡ của gia đình tôi cũng có rất nhiều những cọc
gỗ ấy. Sau này tôi mới biết, trong lúc tôi đang kêu oan dưới âm phủ thì ở trên dương
gian người ta đã tiến hành cải cách ruộng đất. Họ thu đất đai của người giàu chia cho
người nghèo, đất đai của nhà tôi tất nhiên cũng không ngoại lệ. Chính sách phân chia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.