SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 11

ruộng đất vốn đã có ở các triều đại trước, nhưng trước khi chia ruộng cần gì phải đem
tôi ra bắn cho nát óc!

Hai tên quỷ sứ chắc nghĩ rằng tôi sẽ bỏ trốn nên mỗi tên một bên, dùng đôi tay lạnh

ngắt đầy những móng vuốt bám chặt cánh tay tôi. Ánh mặt trời rực rỡ, không khí trong
lành, chim kêu ríu rít trên cao, thỏ chạy đùa vui trước mắt tôi. Nơi nắng không rọi tới
được của các con sông, tuyết đọng lâu ngày lấp lánh đến lóa mắt. Tôi liếc nhìn khuôn
mặt màu xanh của hai tên tiểu quỷ, bỗng nhiên thấy chúng rất giống những diễn viên
trang điểm lòe loẹt trên sân khấu, chỉ có điều phấn sáp của nhân gian chắc chắn không
thể tô được những khuôn mặt có màu xanh cao quý và tự nhiên đến thế.

Men theo con đường cạnh bờ sông, vượt qua mười mấy ngôi làng, tôi gặp rất nhiều

bạn bè, láng giềng quen biết cũ. Nhưng hễ mỗi lần muốn mở miệng để chào hỏi thì hai
tên tiểu quỷ rất nhanh chóng và chính xác bóp lấy yết hầu khiến tôi không thể thốt ra
âm thanh nào. Bực tức, tôi đá mạnh vào chân chúng, nhưng dường như chúng chẳng
biết đau, chẳng kêu lên tiếng nào. Điên tiết, tôi húc đầu thật mạnh vào mặt chúng,
nhưng mặt chúng vẫn cứ trơ trơ như tượng gỗ. Cánh tay bóp chặt yết hầu tôi chỉ nới
lỏng đôi chút khi không có người trên đường.

Một chiếc xe ngựa bánh bọc cao su chạy qua, tôi ngửi thấy mùi mồ hôi thân thiết từ

trên xe tỏa xuống. A! Đây là chiếc xe của nhà tôi. Người đánh xe mặc cái áo da dê màu
sáng cầm roi ngồi trước càng xe, ống điếu và túi thuốc buộc chung vào nhau giắt
nghiêng nghiêng ở bụng lúc la lúc lắc. Xe của nhà tôi, ngựa cũng của nhà tôi nhưng
người đánh xe không phải người làm công nhà tôi. Tôi muốn nhảy lên xe để hỏi cho ra
nhẽ nhưng hai tên tiểu quỷ như những sợi dây leo giữ rịt không cho tôi cựa quậy. Tôi
cảm thấy tên đánh xe nhất định nhận ra tôi, nhất định nghe được tiếng giãy giụa của tôi,
nhất định ngửi thấy cái mùi quái dị khó tìm thấy ở dương trần trên cơ thể tôi, nhưng
hắn vẫn cứ điềm nhiên đánh xe chạy thật nhanh, vút qua mặt tôi như thể đang chạy trốn
tai họa gì đó. Sau đó chúng tôi còn gặp cả một đoàn người đi cà kheo đang diễn tích
Đường Tăng đi thỉnh kinh. Những người đóng vai Tôn Hành Giả, Trư Bát Giới đều là
người quen trong thôn. Từ những tấm biểu ngữ và nghe những lời trò chuyện xôn xao
của họ, tôi biết đó là ngày Tết Dương lịch năm một ngàn chín trăm năm mươi.

Lúc sắp đến chiếc cầu nhỏ bằng đá đầu làng, tôi tự nhiên cảm thấy trong lòng bất

an. Ngay lập tức tôi nhìn thấy những viên đá hình quả trứng trước đây thấm đẫm máu
và óc của tôi nay đã đổi màu. Trên các viên đá vẫn còn dính mấy sợi tóc bẩn thỉu, mùi
tanh tưởi vẫn còn vương vất. Dưới gầm cầu, mấy con chó hoang đang thơ thẩn, hai con
nằm, một con đứng, hai con màu đen, một con màu vàng. Thì ra lông của chúng đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.