SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 105

ra để cho bọn họ ngắm nhìn cái vẻ đẹp hùng tráng, không bao lâu nữa sẽ trở thành con
trâu đực đẹp nhất làng Tây Môn của cậu thôi. Nhưng hình như tự nhiên cậu phát khùng,
chỉ dùng ba phần sức lực đã kéo tôi chạy loạn xị như một con khỉ vậy. Cậu dùng nửa
sức lực đã khiến dây thừng đứt phựt, tôi cầm đoạn dây còn lại trong tay đứng chết trân
nhìn cậu xông thẳng đến những nhân vật tai to mặt lớn đang đứng phía trước. Tôi
những tưởng cậu sẽ húc thẳng vào Hồng Thái Nhạc hoặc Hoàng Đồng, không ngờ cậu
lại nhằm vào Ngô Thu Hương. Đến bây giờ thì tôi mới hiểu ra được. Bà ta đang mặc
cái áo màu tương ớt, cái quần màu xanh đậm, tóc bôi dầu sáng lóa, trên đầu cài một cái
nơ hình bướm trông thật kiều diễm.

Sự việc diễn ra quá đột ngột và quá nhanh khiến không ai kịp phản ứng, tất cả trố

mắt, há mồm đứng chết lặng. Khi hoàn hồn trở lại thì Thu Hương đã nằm lăn ra đất.
Cậu vẫn chưa chịu dừng lại, liên tục dùng đầu húc bà ta. Bà ta lăn qua lăn lại mấy vòng,
rồi cố gắng gượng bò dậy định chạy trốn nhưng không chạy nổi, lạch bạch như vịt, cái
mông to đùng núng nính, lắc lư. Cậu lại xông tới, húc thẳng vào eo lưng khiến bà ta
văng đi mấy thước, đánh rơi cái bịch trước mặt Hoàng Đồng. Thằng cha này co giò
chạy, cậu đuổi theo. Kim Long xông đến, nghiêng người nhảy phốc lên lưng cậu. Chân
anh ấy sao mà dài thế! Anh ấy ôm lấy cổ cậu, toàn thân nằm áp sát trên sống lưng cậu
giống như một con báo đang vồ mồi. Cậu đá chân sau, nhảy dựng lên, lắc đầu vươn cổ
nhưng không thể hất được anh ấy xuống đất. Cậu lồng lộn điên cuồng trong sân, mọi
người bỏ chạy tan tác, vừa chạy vừa kêu trời van đất. Tay anh ấy nắm chặt lấy tai cậu,
dùng ngón tay móc vào mũi cậu, và cuối cùng cậu đã bị chế ngự.

Mọi người lại rùng rùng quay trở lại, đè cậu ra đất, nói loạn xị ngậu:
- Xâu mũi nó đi!
- Mau mau nhốt nó lại!
Tôi dùng nửa sợi dây thừng trong tay mình quất túi bụi vào đám người đang đè lên

cậu, miệng la lớn:

- Đồ thổ phỉ các ông! Thả trâu của tôi ra!
Anh Kim Long - Phì! Anh đếch gì, vẫn còn ngồi trên người cậu, ngón tay vẫn móc

lỗ mũi cậu, sắc mặt trắng bệch. Tôi dùng đoạn dây quất thẳng vào lưng anh ta, chửi to:

- Đồ phản bội gia đình, rút tay ra, lấy ra mau!
Chị Bảo Phượng giữ tay tôi lại không cho đánh nữa. Mặt chị đỏ tía, khóc rấm rứt

nhưng xem ra thái độ rất kiên quyết. Mẹ tôi ngồi đằng xa thấy hết, vừa khóc vừa kêu:

- Các con dừng tay lại cả đi! Trời ơi! Các con làm gì thế này!...
Không biết quay lại tự bao giờ, Hồng Thái Nhạc đứng sau lưng tôi, quát:
- Mau đem dây thừng lại đây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.