SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 125

- Đừng vội. Từ từ thôi!
Nhưng dường như cậu rất vội vàng, chẳng nghe lời bố. Cậu sải những bước dài,

toàn thân rướn về trước, chiếc cày rung lên, những tảng đất to tướng láng bóng lật sang
một bên. Thỉnh thoảng bố lay lay chiếc cày để giảm bớt trở lực của đất. Vốn xuất thân
là một người cày thuê, kỹ thuật cày của bố rất điêu luyện, nhưng lạ một điều, đây là lần
đầu tiên cậu đi cày, tuy mọi cử động còn có vẻ ngượng nghịu, chưa hề biết cách điều
tiết sức lực và nhịp thở song cậu đi rất thẳng, mặc dù bố tôi không hề ra lệnh gì. Càng
lạ hơn nữa là chiếc cày do một mình cậu kéo lại rất nhanh chóng qua mặt những chiếc
cày do hai con trâu kéo của đội sản xuất. Tôi tự hào quá, chạy tới chạy lui, có cảm giác
cậu là một chiếc thuyền no gió lướt băng băng, những luống đất vừa bị xới lên phía sau
là những đợt sóng lớn. Những thợ cày của công xã đều nhìn chết trân cậu và chiếc cày
nhà tôi. Hồng Thái Nhạc và Kim Long sánh vai chạy đến, đứng một bên nhìn bố tôi
bằng đôi mắt thù địch. Chờ cho chiếc cày của chúng thôi đến cuối mảnh ruộng, chuẩn
bị quay lại thì Hồng Thái Nhạc vọt lên, đứng chặn trước đầu quát lớn:

- Mặt Xanh, đứng lại!
Cậu cứ phăng phăng sải bước tới, đôi mắt như cục than hồng rực sáng. Hồng Thái

Nhạc vốn đã biết tính khí của cậu nên rất cảnh giác, nhảy tránh sang một bên, chiếc cày
vượt qua, ông ta đành phải lẽo đẽo theo sau lưng bố tôi, gắt gỏng:

- Mặt Xanh! Tao cảnh cáo mày, khi cày của mày đến ranh giới, không cho phép trâu

mày dẫm chân lên ruộng của công xã!

Không tỏ thái độ gì, bố nói:
- Chỉ cần trâu của các ông không dẫm lên ruộng của nhà tôi, trâu của tôi nhất định

không đạp lên đất của các ông!

Tôi biết Hồng Thái Nhạc cố ý làm khó dễ. Mảnh ruộng dài gần một trăm mét, rộng

mười hai mét mốt của chúng tôi nằm lọt thỏm trong ruộng công xã mênh mông bạt
ngàn, như một chiếc đinh bé xíu đóng trên bức tường, muốn cày đến mét đất cuối cùng,
trâu khó mà không dẫm sang đất bên cạnh. Tương tự, các xã viên muốn cày cho hết
đường cày, trâu của họ cũng sẽ phải dẫm sang đất nhà tôi, do vậy mà bố chẳng tỏ ra lo
lắng gì. Nhưng không ngờ, Hồng Thái Nhạc lại cười to:

- Chúng tao chẳng thà bỏ mấy phân đất không cày, chẳng thèm dẫm lên mảnh đất bé

tẹo của thằng cá thể đâu!

Đất của công xã mênh mông, Hồng Thái Nhạc sẵn sàng bỏ mấy mét ấy chứ! Nhưng

chúng tôi thì sao? Có một khoảnh đất cỏn con thế này, sao có thể bỏ được, cho dù là
một tấc. Nhưng bố tôi vẫn cứng cỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.