SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 127

Mặt Xanh lúc nào cũng lóng lánh, chúng tôi làm ăn thuận lợi, trong lòng khoan khoái,
đang rất đắc ý đây!

Kim Long đang đứng ở rất xa, chăm chú ngắm nghía bức tranh và theo dõi những

nhân vật trong kiệt tác của anh ta. Hoàng Hỗ Trợ đang tựa vào khung cửa, mồm nhâm
nhi bím tóc, đôi mắt mơ màng, đắm đuối nhìn Kim Long. Rõ ràng cô ta đã yêu rồi! Bảo
Phượng vác một bao thuốc có vẽ chữ thập đỏ to tướng đang đi đến. Chị ấy không
những đã học được phương pháp đỡ đẻ mới mà còn học được cả món tiêm chích và
chữa bệnh, trở thành nhân viên y tế chuyên trách của thôn. Hoàng Hợp Tác cưỡi xe đạp
loạng choạng phóng qua, xem ra cô ta mới biết cưỡi xe đạp, không biết phanh, vừa nhìn
thấy Kim Long đang đứng bên bức tường thấp thì la lên oai oái, chiếc xe nhắm đúng
Kim Long phóng vù tới. Kim Long lui một bước, thuận tay chộp lấy tay lái, Hoàng
Hợp Tác ngã nhào vào lòng anh ta.

Trong khung cửa, Hỗ Trợ quay đầu lại, đôi bím tóc vung vẩy, mặt đỏ phừng chạy

vào nhà. Tôi thương cho Hỗ Trợ và cũng hận Hợp Tác vô cùng, trong lòng rất phiền
muộn. Hợp Tác cắt tóc ngắn giống như con trai, đây là mốt mới nhất của học sinh trung
học thời bấy giờ. Người cắt tóc cho các cô nữ sinh là một thầy giáo tên Mã Lương Tài,
có tài huýt sáo mồm rất hay, lại cũng rất giỏi bóng bàn, thường mặc bộ đồng phục màu
lam đã giặt cho bạc thếch, đầu tóc cắt trụi lủi, đôi mắt đen rất đẹp, toàn thân nức mùi xà
phòng thơm. Anh ta phải lòng Bảo Phượng, cứ ngày nào cũng mang súng hơi đến làng
tôi bắn chim. Chỉ cần anh ta đưa súng lên ắt có một con chim rơi xuống. Những con
chim hễ nhác thấy bóng anh ta là bay lên trời. Trạm y tế của đội sản xuất đặt ở phía
đông nhà Tây Môn, có nghĩa là, cái tay thơm nức mùi xà phòng ấy vừa xuất hiện ở trạm
y tế thì lọt ngay vào tầm mắt của mọi người nhà tôi, nếu thoát được nhà tôi thì cũng
không thể nào thoát khỏi mọi cặp mắt của người nhà họ Hoàng. Anh ta tìm mọi cách để
tiếp cận Bảo Phượng nhưng chị ấy không thích, mỗi lần gặp nhau là cau mày cụp mắt
cố gắng để khỏi bộc lộ sự căm ghét, chỉ buông vài câu cho có chuyện làm quà. Tôi biết
chị ấy yêu “Lừa lớn kêu”, nhưng anh ta đã biến mất cùng với cao trào “tứ thanh” giống
như một con sóc không hình không bóng biến vào rừng. Mẹ tôi biết chuyện yêu đương
này chẳng ra đầu ra đũa gì nên thường than thở và khuyên Bảo Phượng:

- Bảo Phượng, tâm sự của con mẹ biết tất. Nhưng liệu có ích gì? Họ là người tỉnh

thành, là sinh viên tài mạo song toàn, tiền đồ rực rỡ, làm sao có thể bằng lòng lấy con?
Nghe lời mẹ, dứt bỏ đi, không nên trèo cao. Mã Lương Tài là thầy giáo biên chế, ăn
lương nhà nước, đứng đắn đàng hoàng, vừa trí thức lại vừa biết chơi đàn, đánh bóng,
bắn chim, là người hiếm có. Nó có ý xây dựng với con, con còn do dự nỗi gì? Bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.