SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 143

bước chân xiêu vẹo. Ngô Thu Hương, con người lâu nay chỉ sợ nhất một điều là thiên
hạ thái bình và mong nhất một điều là ai cũng phải mắc bệnh dịch, không hiểu sao cũng
khệ nệ bưng đến một thùng nước. Trời đã tối hẳn, tiếng hét của chị tôi vang lên từ cái
bóng đen mờ: Tạt nước vào mặt của bố! Từng gáo nước tiếp tục tạt mạnh vào mặt bố
nghe ào ào. Đem đèn ra đây! Chị bảo tôi. Mẹ chạy vào nhà đem ra một chiếc đèn dầu
nhỏ tí, tay khum khum cẩn thận che lấy ngọn đèn. Một làn gió nhẹ thổi tới, ngọn lửa tắt
ngúm, mẹ bước hụt chân ngã xoài ra sân, chiếc đèn văng đi đâu mất. Chắc là dầu đã đổ
hết ra đất vì tôi thoáng ngửi thấy mùi dầu lửa thoang thoảng với mùi sơn. Lúc ấy Kim
Long mới mở miệng bảo đàn em:

- Đốt đèn măng-sông lên!
Ngoài mặt trời, đèn măng sông là nguồn cung cấp ánh sáng tốt nhất ở làng Tây Môn

lúc ấy. Tôn Bưu chỉ mới mười bảy nhưng là người thiện nghệ nhất trong việc đốt đèn
măng sông, người khác phải dùng đến nửa tiếng đồng hồ mới làm cho đèn cháy, còn
hắn chỉ cần mười phút không hơn. Người khác thì hay làm hỏng cái lưới bấc đèn, hắn
thì chẳng bao giờ. Hắn thường đứng ngây người ngắm nghía cái lưới và lắng nghe tiếng
hơi khí xì xì, tinh thần như mê man. Màu đen của sơn ở trong nhà và khắp vườn dần
dần trở nên đỏ rực như có lửa cháy bên trong, mọi người đang lấy làm kinh ngạc không
hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy Tôn Bưu đang dùng một chiếc gậy treo chiếc đèn măng-
sông, trông như đang treo một cái mặt trời đi ra từ phòng Bộ tư lệnh Hồng vệ binh.
Những bức tường màu đỏ, cây cối màu đỏ, theo ánh sáng lộ hẳn ra, đỏ rực đến nhức
mắt, đỏ như lửa. Tôi nhìn thấy rõ ràng từng người đang ở trong sân. Hoàng Hỗ Trợ
đứng tựa vào khung cửa nhà mình cắn cái bím tóc trông rất đài các, phong kiến và hiền
thục. Còn người đứng trước gốc cây hạnh kia, đôi mắt sáng ngời đảo qua đảo lại, đầu
tóc bắt đầu dài trở lại, thi thoảng từ trong kẽ răng có mấy cái bong bóng nước bọt văng
ra kia chính là Hoàng Hợp Tác. Ngô Thu Hương đi đi lại lại trong sân, tựa hồ như
muốn nói một cái gì với ai đó nhưng chẳng có ai tiếp chuyện. Kim Long đang đứng
chống nạnh giữa sân, ánh mắt căng thẳng, đôi mày cau lại như đang tính toán cái gì
lung lắm. Ba anh em họ Tôn đứng sau lưng anh ta thành hình rẽ quạt sẵn sàng hộ vệ
trông giống như ba con chó trung thành. Hoàng Đồng thì đang dùng gáo múc nước tạt
vào mắt bố tôi, nước bắn tung tóe lấp loáng dưới ánh đèn. Bố đã ngồi yên xuống đất,
hai chân xếp bằng, hai tay đặt lên đùi, mặt ngẩng lên đón những gáo nước tạt đến, trông
rất bình tĩnh, không cào cấu, không kêu la. Sự xuất hiện của chị tôi đã làm ông yên tâm.
Mẹ đang lồm cồm bò trên sân, có lẽ bà đang tìm cái đèn dầu, toàn thân ướt đầm như
chuột lột trông đến đau lòng. Dưới ánh đèn sáng trưng, đầu tóc bà trắng xóa, chưa đến
năm mươi mà trông bà sao già lắm lắm, lòng tôi trào lên một sự chua xót.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.