SỐNG ĐỌA THÁC ĐÀY - Trang 148

Bây giờ thì tôi kể về cậu - Tây Môn Trâu. Câu chuyện này không thể không kể.

Trong buổi diễu phố ấy, ban đầu cậu rất ngoan ngoãn đi sau bố tôi, từng bước, từng
bước thong thả. Cái vẻ ngoan ngoãn nghiêm túc của cậu khiến cho mọi người, nhất là
tôi cảm thấy cái gì đó là lạ. Cậu vốn là con trâu có khí phách, tính cách ngang ngạnh,
đã từng có những biểu hiện không bình thường trong quá khứ kia mà! Nếu mà tôi đã
biết trong cơ thể cậu đang có một Tây Môn Náo ngông cuồng ngạo ngược, một Tây
Môn Lừa lẫy lừng danh tiếng thì trông bộ dạng của cậu lúc ấy, tôi sẽ thất vọng biết
mấy. Đáng ra cậu phải phản kháng, phải làm náo loạn chợ phiên, phải làm diễn viên
chính trong vở diễn diễu phố vui vẻ này, giống như những chú bò tót trong các đấu
trường ở Tây Ban Nha mới phải chứ? Nhưng cậu lại đang cúi đầu, sừng rủ giày rách,
cúi đầu cam phận, đầy nhục nhã, miệng nhai cỏ nhỏ nhẹ, bụng kêu ọc ạch theo từng
bước đi. Cứ như thế từ sáng sớm đến trưa, không khí từ lạnh lẽo sang ấm áp, mặt trời
rực rỡ, cậu theo đoàn người đến tụ tập ở hợp tác xã cung tiêu, ở đó có mùi bánh bao
thơm lừng. Một thằng bé mặc chiếc áo bông rách bươm, thọt một chân, mù một mắt
xuất hiện giữa chợ với một con chó vàng rất to lớn và hung dữ. Thằng nhỏ này nổi
tiếng về đánh chó, xuất thân bần hàn, không cha mẹ, chính quyền ưu tiên cho nó đi học
miễn phí, nhưng hình như trời sinh ra nó không phải để đi học, nó thà chết còn hơn là
đọc sách, bèn bỏ dở con đường sáng lấp lánh đang ở phía trước để theo đuổi cuộc sống
lông bông tự do. Đảng cũng chẳng biết phải làm gì với kiểu con người không biết cầu
tiến này. Nó đánh chó và bán thịt chó, cuộc sống không đến nỗi nào. Dưới thời đại này,
tự mổ thịt để bán là phi pháp, dù là mổ lợn hay giết chó đều phải do nhà nước quản lý,
nhưng với thằng nhỏ này thì nhà nước lại không đá động đến. Với những kẻ như vậy,
cho dù là chính quyền nào, chế độ nào, cũng đều tỏ ra khoan dung. Nó trở thành kẻ thù
của loài chó. Thân thể không cao lớn, đôi chân cũng chậm chạp, lại chột một mắt, con
chó nào muốn tấn công cắn chết nó thì dễ như bỡn, nhưng kỳ lạ là tất cả bọn chó, cho
dù là hiền như dê hay dữ như cọp, hễ gặp nó là cụp đuôi, người cứng đờ ra, mắt dại đi
và rên lên ư ử rồi nằm xuống không một chút phản kháng khi nó tròng dây thừng vào
cổ rồi treo lên cành cây chọc tiết, xong lôi về dưới gầm cầu đá - nơi ở cũng là lò mổ,
cạo lông rồi mang ra sông rửa sạch, đao nhỏ đao lớn cắt năm chặt bảy, vứt vào nồi,
thêm ít gia vị, lửa cháy phừng phừng, nước sôi ùng ục, khói bay nghi ngút từ gầm cầu
lan tỏa khắp triền sông. Mùi thịt chó thơm lừng cả một vùng trời.

Một trận gió mạnh thổi tới, cờ đỏ bay phành phạch. Một chiếc cán cờ gãy ngang, lá

cờ bay phấp phới trên không rồi rơi xuống đúng vào đầu khiến cho cậu nổi điên lên. Đó
là điều tôi đang chờ đợi, cũng là điều mong mỏi của rất nhiều người trong chợ này. Một
màn kịch thì phải có một cảnh thật hay để làm vừa lòng khán giả chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.